Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 407

Chương 407 -
Chương 407 -

Bạc Đình nhéo lòng bàn tay cô, “Đây chính là đồ em đưa cho anh.”

Cô buồn cười trừng mắt nhìn anh, “Chúng ta ở bên nhau cả đời, đồ em đưa cho anh sẽ nhiều lắm đấy.”

Môi anh vô thức cong lên.

Mấy công nhân nhòm qua, ồn ào nói, “Bạc Đình, sao cậu đối xử dịu dàng với vợ của mình thế? Nếu cậu cũng đối xử với chúng tôi dịu dàng như vậy thì tốt rồi.”

“Đàn ông thúi như cậu có thể so sánh với em dâu à? Em dâu trông rất xinh đẹp.”

“Ha ha ha…”

Mày của Thẩm Thanh Ca nhăn lại, không vui vẻ lắm.

Bạc Đình lập tức hiểu ý cô, mở miệng nói: “Nếu không có chuyện gì thì các cậu cút đi!”

Nháy mắt, tất cả mọi người yên tĩnh lại.

Cũng chỉ có mình Bạc Đình là có loại năng lực này, lập tức có thể làm người khác gần gũi, một ánh mắt đã có thể làm người khác sợ hãi.

“Em đi trước đây.” Thẩm Thanh Ca nhẹ giọng nói.

Cô chỉ nói chuyện bình thường, nhưng đối với Bạc Đình mà nói, giọng nói dịu dàng của cô giống như làm nũng vậy.

Đáng yêu muốn chết!

“Ừm.” Anh gật đầu.

Chờ Thẩm Thanh Ca rời đi, Hồ Lam đi tới nói, “Bạc Đình, anh muốn đi phòng y tế không?”

Vẻ mặt anh khó hiểu, “Tôi cũng không bị thương.”

“Xin lỗi, thật ra vừa rồi tôi hiểu lầm anh. Tôi cho rằng anh bị Lý Nam chọc giận, cho nên mới dễ dàng đánh người như vậy.” Cô ta cúi đầu.

“Cô có hiểu lầm tôi hay không, tôi cũng không để ý.” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, sải bước về phía khu lắp ráp.

Hồ Lam đứng ngây tại chỗ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Nếu Thẩm Thanh Ca hiểu lầm anh, chắc chắn anh sẽ không phản ứng như thế.

Vốn dĩ Bạc Đình dự tính mười ngày sẽ lắp ráp xong xe, bây giờ không có công cụ, chỉ có thể dùng công cụ của xe vận tải không thuận tay lắp ráp xe.

Phải lắp ráp bao lâu, anh cũng không xác định được.

“Anh Bạc Đình, bây giờ không có công cụ, còn có thể sửa xe sao?” Vương Quý sợ hãi hỏi.

Bạc Đình lấy một cái cờ lê từ thùng dụng cụ xe vận tải ra, “Có thể, nhưng phải càng cẩn thận hơn.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hôm nay, Bạc Đình mang theo đồ ăn đóng gói ở nhà ăn về nhà đúng giờ.

Lúc này, Thẩm Thanh Ca còn đang chuẩn bị đi đón anh.

“Hôm nay anh về thế.” Cô cười ngâm nga liếc anh.

“Ừm.” Thoạt nhìn Bạc Đình có chút buồn bực.

Vốn dĩ hôm nay tất cả mọi người chuẩn bị làm việc chăm chỉ, kết quả là không có công cụ…

Tất cả mọi người không có hứng thú làm việc.

Cô nhìn vẻ mặt kia của anh thì đã biết anh suy nghĩ gì.

“Anh hôn em một cái, em có quà cho anh.” Cô chỉ má trái của mình.

Bạc Đình cúi xuống hôn, cắn má trái của cô một cái, “Thích không?”

“Hừ! Anh cắn em! Cái vừa rồi không tính.” Cô che má trái lại, trừng mắt nhìn anh.

Anh ôm cô dỗ dành nói: “Em tức giận thật à? Vậy em cắn anh đi.”

“Em không cắn anh đâu, chắc chắn trên mặt anh đều là vị dầu máy.” Cô lại chỉ má phải của mình.

Bạc Đình cúi xuống hôn một cái.

Tâm trạng của cô lại càng tốt hơn.

Thẩm Thanh Ca lấy một thùng dụng cụ từ phòng ngủ ra, thùng dụng cụ này còn cao cấp hơn cái trước.

Tuy rằng thoạt nhìn khá đơn giản, nhưng trên thực tế là cách thức lắp ráp di động, đầy đủ các loại công cụ.

"Hôm nay em đi mua à?” Bạc Đình yêu thích không buông tay, nghiên cứu các công cụ bên trong.

”Đúng vậy, bạn em bán.” Cô nói hơi chột dạ.

Anh thuận miệng khích lệ: “Người bạn phương nam của em ghê gớm phết đấy.”

Trong lòng Thẩm Thanh Ca có chút oán giận, bạn phương nam ghê gớm cái gì?

Người ghê gớm rõ ràng là vợ của anh.

Khi ăn cơm, Thẩm Thanh Ca cầm chén cơm, chỉ chốc lát sau đã như đi vào cõi thần tiên.

"Em nghĩ gì thế?” Anh nắm lấy tay cô.

Cô thở dài, “Em đang nghĩ khi nào phiếu điểm mới giao tới!”

“Em yên tâm đi, phiếu điểm không có chân mà chạy đâu.”

Bình Luận (0)
Comment