“Chị Ngụy Hồng, mặt chị bị sao vậy? Em có thuốc ở đây.” Triệu Tiểu Tĩnh lại lấy ra cồn i-ốt linh tinh từ trong rương hành lý.
Thẩm Thanh Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, tạm thời xem ra, bạn cùng phòng đều là người dễ ở chung.
Một cái giường cuối cùng để trống mấy ngày cũng không ai tới, nhưng mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc.
Thời buổi này, thi đậu đại học không tới cũng rất phổ biến.
Dùng ngón chân đều đoán ra chính là loại tình huống giống Ngụy Hồng, nhưng Ngụy Hồng có can đảm phản kháng……
Buổi tối, mấy người các cô cùng nhau đi nhà ăn.
Triệu Tiểu Tĩnh khoa trương chọn bốn món ăn mặn, nói bữa tối ở nhà luôn như thế này.
Thẩm Thanh Ca chọn một món mặn một món rau.
Mà Ngụy Hồng chỉ lấy cơm trắng cùng canh miễn phí ở nhà ăn, cô ấy không vội ăn, cho con ăn trước.
“Canh này giống như nước trong, sao có thể uống trôi?” Triệu Tiểu Tĩnh nhỏ giọng nói ở bên tai Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca cho cô ấy một ánh mắt, làm cô ấy đừng nói lung tung.
“Chị Ngụy Hồng, con bé mới ba tuổi, ăn những thứ này không phát triển được thân thể đâu.” Thẩm Thanh Ca nói.
“Haizz, ai bảo chị không bản lĩnh? Chỉ có thể làm con bé chịu khổ cùng chị. Chị cũng muốn cho con bé ăn ngon một chút, chính là trên người thật không đủ tiền ……”
Triệu Tiểu Tĩnh đem thịt của mình gắp đầy bát đưa qua, “Chị Ngụy Hồng, em mua nhiều, hai người giúp em ăn một chút.”
“Sao có thể như vậy được? Chị lớn hơn các em mười mấy tuổi, còn để các em chiếu cố chị, cái mặt già này của chị đặt ở đâu.” Ngụy Hồng cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
Bé gái lôi nhẹ tay của Ngụy Hồng, “Mẹ, con muốn ăn thịt thịt……”
“Chị Ngụy Hồng, chị xem con bé cũng đói bụng, đừng khách sáo với Tiểu Tĩnh! Bữa ăn này không miễn phí, để con bé nhận Tiểu Tĩnh làm dì……” Thẩm Thanh Ca nói đùa.
Triệu Tiểu Tĩnh vỗ tay, “Được, tớ còn chưa từng làm dì nhỏ đâu.”
Ngụy Hồng cũng cười, “Đời này của chị vẫn là có phúc khí, mới có thể gặp được các em……”
“Chị Ngụy Hồng, chị đừng khách sáo! Ở nhà em cũng là ba món ăn một món canh, em cũng không ăn hết nhiều đồ như vậy, mọi người ăn giúp em một ít.” Triệu Tiểu Tĩnh khuyên nhủ.
Thẩm Thanh Ca thấy Ngụy Hồng ngượng ngùng, liền gắp mấy miếng gà cùng khoai tây vào trong chén cho cô ấy, “Đồ ăn đều sắp nguội rồi, mọi người đừng lề mề nữa.”
Ngụy Hồng thấy thế cũng gắp mấy khối thịt cùng khoai tây, nhanh chóng đút cho con.
“Nghe nói có thể vừa học vừa làm, chờ lát nữa chị đi hỏi một chút.” Ngụy Hồng nhỏ giọng nói.
Đây cũng là cho Thẩm Thanh Ca một lời nhắc nhở, cô ở thành phố Thượng Hải cũng là sống bằng tiền để dành…… Cô cũng không có nguồn thu nhập.
Qua một tuần, rốt cuộc khai giảng.
Chương trình học năm nhất không nhiều lắm, Thẩm Thanh Ca cùng Triệu Tiểu Tĩnh đều là khoa tiếng Anh, mà Ngụy Hồng là khoa pháp luật.
Hai bên thời khoá biểu không giống, cái này vừa vặn thuận tiện cho các cô trông con giúp Ngụy Hồng.
Nếu là gặp tình huống hai bên đều đi học, cô bé cũng sẽ ngoan ngoãn ở trên giường ngủ, sẽ không chạy loạn phá đồ vật.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Thẩm Thanh Ca cùng Triệu Tiểu Tĩnh ôm sách vở đi ở trên đường.
“Thanh Ca, vừa rồi thật nhiều sinh viên nam nhìn trộm cậu. Tuy rằng tôi cũng rất được hoan nghênh, nhưng là cậu còn được hoan nghênh hơn so với tôi.” Triệu Tiểu Tĩnh kích động nói.
Cô ấy ăn mặc xinh đẹp, lại biết trang điểm, lớn lên cũng không tồi, hấp dẫn sự chú ý của sinh viên nam là một chuyện rất bình thường.
Nhưng so sánh với Thẩm Thanh Ca ăn mặc giản dị, lại bình thường giống như là một sinh viên nữ nghèo.
“Tôi không cần được hoan nghênh.” Thẩm Thanh Ca nói chính là lời thật lòng.
Nếu như bị Bạc Đình biết còn không ghen chết?
“Vì cái gì không cần? Cậu không muốn có người yêu sao? Chẳng lẽ cậu đã có người yêu? Cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cậu.” Triệu Tiểu Tĩnh tự mình lẩm bẩm.
Hai người không hề hay biết mà đi tới dưới ký túc xá.
Một người đàn ông đẹp trai, dáng người siêu đẹp, đứng ở cửa, vẻ mặt của anh lạnh lùng, sự lười biếng hiện rõ trên khuôn mặt, vẻ mặt không có biểu cảm gì.