Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 465

Chương 465 -
Chương 465 -

“Xin lỗi…” Em họ bị dọa đến mức nước mắt giàn giụa, xoay người chạy đi.

Tịch Dung ngăn em họ lại, “Rất kỳ lạ! Em họ cũng chưa từng lên gác mái, sao vòng tay lại xuất hiện ở trên gác mái? Chắc chắn có người trộm rồi để vào đó.”

“Hôm nay có ai từng lên gác mái?” Ông nội Bạc tức giận nói.

Người hầu cúi đầu, cụp mi rũ mắt nói: “Tôi thấy trước khi ăn cơm, vợ của cậu chủ đã lên gác mái.”

Tịch Dung dùng tay che miệng, “Chẳng phải là… Thanh Ca?”

Thẩm Thanh Ca thoáng nhìn, hỏi người hầu, “Cụ thể thì tìm được vòng tay ở đâu?”

“Thanh Ca, vòng tay tìm được ở đâu, còn cần phải hỏi à? Trò đùa này của cô lớn quá rồi, mau xin lỗi em họ đi.” Tịch Dung thở dài.

Thẩm Thanh Ca cười lạnh.

Người phụ nữ này diễn nhiều quá!

“Sao lại không cần hỏi? Hôm nay căn bản là chị dâu không vào phòng để đồ ở gác mái! Chị dâu vẫn luôn chờ em ở ngoài cửa! Chẳng lẽ là em trộm vòng tay để vào phòng để đồ?” Bạc Trường Ngọc đứng phắt dậy.

Tịch Dung có chút kinh ngạc, cô ta chưa tính tới điều này… Không ngờ rằng Bạc Trường Ngọc cũng đến gác mái, sẽ ra mặt làm chứng cho Thẩm Thanh Ca!

Em họ nói: “Chị Tịch Dung, đã tìm được vòng tay rồi! Em không muốn rối rắm mấy chuyện này mãi! Với lại, căn bản là chị dâu chưa đi đến phòng để đồ.”

Bây giờ đã rõ ràng, phỏng chừng tám chín phần mọi người đều cho rằng là người hầu nào tay chân không sạch sẽ trộm vòng tay, không dám mang trên người, cho nên lén bỏ vào phòng chứa đồ.

Tịch Dung cảm giác trên mặt có chút không nhịn được, sao trái lại mọi người đều công kích cô ta?

“Trường Ngọc, chỉ là cũng không có ai có thể chứng minh em có thật sự đi gác mái hay không.”

Ngụ ý chính là Bạc Trường Ngọc giả bộ làm chứng giúp Thẩm Thanh Ca.

Bà cụ Cố méo miệng, “Chút chuyện này, cũng đáng để các cháu cứ lải nhải mãi? Bạc Trường Ngọc lên gác mái bà có thể làm chứng!”

“Bà cũng có thể! Hai người già chúng ta, chung quy không có khả năng lừa gạt người khác chứ.” Rõ ràng bà nội Bạc đã tức giận.

Tịch Dung xấu hổ đứng ngây tại chỗ, mặt đỏ lên, “Cháu chỉ lo cho em họ…”

Thấy vậy, họ hàng bà con xa cũng ngại ở lâu, bọn họ đều lễ phép từ biệt.

Người đã đi, ông nội Bạc đập bàn thật mạnh, “Tịch Dung! Hôm nay có nhiều người như vậy, cháu còn làm ra chuyện này! Cháu vẫn luôn cắn Thanh Ca không bỏ, cháu nghĩ em trai em gái đều không nhìn ra ư? Bọn họ lười vạch trần cháu!”

“Cháu không cắn Thanh Ca không bỏ! Cháu có quan hệ gì với cô ấy? Tại sao cháu muốn…” Tịch Dung lẩm bẩm.

“Tịch Dung! Nếu cháu thật sự ghen ghét Thanh Ca như vậy, ngày mai ông sẽ sắp xếp mấy cuộc gặp gỡ cho cháu! Bạc Đình chỉ có một, cháu không cần nghĩ đến!”

Nghe ông nội Bạc sỉ nhục như vậy, Tịch Dung rũ mắt chạy ra cửa lớn.

“Cô Tịch Dung…” Quản gia muốn đuổi theo.

Ông nội Bạc quát: “Để nó đi!”

Tất cả người hầu cụp mi rũ mắt đứng ở một bên.

Việc đã giải quyết xong, Bạc Đình vỗ bụi trên vai, “Đây là nguyên nhân cháu ghét trở về! Về sau không có việc gì đừng làm phiền chúng cháu!”

“Ai, đều là Tịch Dung! Ông chiều hư nó rồi…”

Ông nội Bạc ấm ức nói, “Sao lại là tôi chiều hư? Tôi…”

Bạc Đình lười nghe giải thích, ôm Thẩm Thanh Ca rời đi.

“Từ từ…” Bà cụ Cố bước những bước chân mạnh khoẻ đuổi theo.

“Thanh Ca, vòng tay trong túi cháu rất đẹp, có thể cho bà nhìn một cái được không?”

Thẩm Thanh Ca cười nói, “Đó là do Bạc Đình mua ở phương nam cho cháu, nhưng rất rẻ, cháu không lấy ra để tránh mất mặt xấu hổ.”

“Vậy à…” Trong mắt bà cụ Cố lấp loé ánh sao.

Bạc Đình lạnh nhạt liếc nhìn bà cụ Cố, kéo Thẩm Thanh Ca nhanh chóng rời đi.

Bình Luận (0)
Comment