Anh không hiểu, cười khúc khích nói, “Anh có cái gì đẹp?”
Trong lòng cô đang ở báo cảnh sát, alo, cảnh sát sao? Ở đây có người làm ra vẻ.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Bạc Trường Ngọc, Bạc Trường Sinh đích thân tới mời Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đến tham gia buổi tiệc tối.
Trường Sinh vừa xuất mã, Thẩm Thanh Ca làm sao có thể không đồng ý được?
Đêm đó, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình đi đến nhà của Bạc Trường Sinh.
Khi tới biệt thự, chỉ thấy Bạc Dạ và Bạc Trường Ngọc ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau trong phòng khách.
Bạc Trường Ngọc đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay.
Bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra nó chính là chiếc đồng hồ mà Trịnh Nga đã mua ở chợ đen với giá hai nghìn đồng tiền.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Thẩm Thanh Ca đập thình thịch.
“Anh Đình, em có một dự cảm không tốt.” Cô liếc mắt nhìn về phía Bạc Dạ.
Bạc Đình nhẹ nhàng nói, “Có quan hệ gì với chúng ta? Dù sao anh không tôn trọng, không hiểu cũng sẽ không chúc phúc.”
Cả hai đều nghĩ đó không phải việc của họ, liền không quan tâm.
Bạc Trường Ngọc hồ đồ, nếu nguyện ý cùng một tên ăn bám lôi lôi kéo kéo thì cũng mặc kệ!
Buổi tiệc lần này, bà nội Cố cũng tới.
Những người già ngồi lại trò chuyện với nhau.
Thẩm Thanh Ca cố tình phớt lờ sự hiện diện của bà cụ, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của bà nội Cố thỉnh thoảng nhìn mình.
Có lẽ đây là duyên phận của người thân.
Tới lúc ăn cơm, mọi người khách khí ngồi xuống.
Thẩm Thanh Ca quét một vòng, có chút kỳ quái…… Cư nhiên không thấy Tịch Dung ở đây.
Chẳng lẽ cô ta bị nhà họ Bạc đuổi ra khỏi nhà?
Hẳn là không phải đâu, ông nội Bạc không nhẫn tâm như vậy.
Bà nội Cố cố tình ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Ca, “Thanh Ca, vòng tay của cháu, con dâu của bà cũng làm một cái tặng bà, trông rất đẹp!”
“Nếu bà thích, cháu có thể đem vòng tay tặng cho bà.” Thẩm Thanh Ca nói xong liền lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra.
Bà nội Cố cầm chiếc vòng tay xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn là đem vòng tay trả lại cho cô, “Một bà già như bà lẽ nào không biết xấu hổ mà lấy đồ của cháu? Mặt mũi của bà để đâu?”
Thẩm Thanh Ca cất vòng tay đi, cô kêu Bạc Trường Sinh ngồi vào lòng mình, rồi nói sang chuyện khác.
“Chị dâu xinh đẹp, chị có thấy Trường Sinh cao lên không?”
“Cao lên rồi! Lại còn tăng cân nữa!”
Mắt của Bạc Trường Sinh khi cười biến thành trăng lưỡi liềm, “Trường Sinh không cần quá mập, Trường Sinh lớn lên cũng muốn xinh đẹp như chị dâu.”
Cô hạ thấp giọng, kề bên tai Bạc Trường Sinh nói: “Em đã rất đẹp rồi, chị cũng muốn sinh một đứa bé đẹp giống như em vậy.”
Bạc Đình ngồi bên cạnh nhíu mày, “Hai người đang nói gì vậy?”
Thẩm Thanh Ca đang muốn kể lại thì Bạc Trường Sinh liền kích động nói: “Chị dâu xinh đẹp đang nói đến chuyện sinh em bé.”
“……” Cô đỏ mặt cúi đầu xuống.
Khuôn mặt già nua của cô đã mất hết! Hoàn toàn mất hết!
Bạc Đình che giấu suy nghĩ của mình ở trong mắt, anh nhỏ tiếng nói: “Đừng nói bậy bạ với trẻ con!”
“Ồ……”
Bà nội Cố bên cạnh vừa cười vừa giảng hòa, “Thanh Ca, tình cảm của cháu với Trường Sinh thật tốt.”
“Trường Sinh thích chị dâu xinh đẹp nhất.” Bạc Trường Sinh khoa tay múa chân.
Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Trường Sinh cùng chúng ta ở nông thôn đã hơn một tháng.”
Người đến đông đủ rồi, mọi người lần lượt chúc Bạc Trường Ngọc sinh nhật vui vẻ, vui vẻ nói cười, không khí trên bàn ăn có vẻ rất hòa thuận.
Thẩm Thanh Ca không có gì vừa miệng, Bạc Đình ở bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
“Em ăn nhiều một chút.” Anh nhỏ giọng nói.
Cô nghiêm túc nói: “Em ăn không nổi nữa!”
“Em giống như một con gà con vậy! Ăn mấy miếng thì không ăn nữa?” Lúc này Bạc Đình mới miễn cưỡng dừng lại.
Cô thở dài, châm chọc nói: “Anh Đình, trước kia anh là nhân tài không được trọng dụng! Anh rất thích hợp làm công việc chăn nuôi heo!”
“Em đem bản thân so sánh với heo?”
Đây là trọng điểm sao?
Thẩm Thanh Ca nhéo một cái vào chân của anh, “Buổi tối về nhà em sẽ xử lý anh.”
Bạc Đình nhéo một cái vào tay của cô, “Được. Em ăn nhanh lên , ăn xong thì về nhà.”
“……”
Sao lại có cảm giác cô tự đào hố chôn mình vậy?
Đột nhiên, Bạc Trường Ngọc đứng lên.
“Tôi muốn tuyên bố một việc, tôi và Bạc Dạ đang ở bên nhau.” Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười hạnh phúc.
Bạc Dạ ở bên cạnh cô ấy, ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng tình cảm.
Tức khắc, bữa tiệc ồn ào trở nên im lặng.
Bạc Dạ!
Nhưng bọn họ trên danh nghĩa là anh em họ mà!
Vẻ mặt của bạn bè, họ hàng đều hiện ra biểu cảm xấu hổ, châm chọc, ghét bỏ.
Khuôn mặt của Bạc Phúc Lộc đỏ bừng, ông ta đứng lên, “Khụ khụ! Trường Ngọc, hôm nay con uống say rồi phải không? Đùa cái gì vậy, không vui chút nào!”
Mọi người đang muốn cho nhà họ Bạc một cái bậc thang, nhưng lời thanh minh của Bạc Trường Ngọc truyền đến.
“Cha! Không phải chuyện đùa đâu, con thật sự nghiêm túc!”
Chát ——
Bạc Phúc Lộc tát cô ấy một cái thật mạnh, “Nói điều vô nghĩa gì vậy? Ai cho con bùa mê thuốc lú vậy? Người đâu, mau mang tiểu thư vào phòng ngủ, cho nó uống một chút canh giải rượu.”