Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 510

Chương 510 -
Chương 510 -

Thẩm Thanh Ca đem cua sốt cay bưng lên bàn, cô bắt đầu lo lắng, Bạc Đình không quá thích ăn cay.

“Anh Đình, cua sốt cay làm xong rồi.”

Bạc Đình đi ra, khen ngợi nói: “Vẫn là vợ anh nấu ăn ngon.”

“Hình như em cho hơi nhiều ớt cay…”

“Chúng ta đã kết hôn hơn một năm, chút cay này anh có thể không chịu nổi sao?”

Thẩm Thanh Ca ngẫm lại cũng đúng, hình như năng lực ăn cay của Bạc Đình được cô rèn đi lên.

Khi ăn cơm, Bạc Đình vì chứng minh mình có thể ăn cay, anh gắp một chén đầy cua.

Mới ăn nửa con, mặt của anh liền ửng đỏ lên, nhỏ vụn mồ hôi ở trên trán tiết ra.

Thẩm Thanh Ca dở khóc dở cười.

Phương diện này có gì mà cậy mạnh chứ?

“Anh đừng ăn, lần sau em làm cho anh cua xào tỏi hoặc là cua hấp.” Cô lấy chỗ cua còn dư lại trong bát anh ra.

Anh uống một ngụm nước lạnh, “Chỉ là hôm nay trạng thái của anh không tốt lắm.”

“A.” Cô nhịn cười.

Ngày kế, trước sau như một xong giờ tự học thì Thẩm Thanh Ca đi đến sau hồ.

Sau hồ vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ chim sóc, cơ hồ không có người tới.

Cô ngồi trên ghế dài, cầm sách vở luyện tập phát âm.

Lâm Oánh đứng sau cây cối nhìn thấy thế, tròng mắt chuyển động.

Trách không được gần đây giáo viên dạy luôn khen Thẩm Thanh Ca phát âm đúng!

Hoá ra cô luyện tập ở chỗ này!

Lâm Oánh đi ra từ góc khuất, "Chỗ tốt như vậy, tôi có thể tới không?”

“Trường học cũng không phải nhà của tôi, cô muốn ở đâu thì cứ ở.” Thẩm Thanh Ca nói xong câu này, lại bắt đầu luyện tập.

Điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của Lâm Oánh, thế mà Thẩm Thanh Ca lại thoải mái hào phóng đồng ý rồi!

Không từ chối!

Cô ta cũng học dáng vẻ của Thẩm Thanh Ca, cầm sách vở luyện tập với mặt hồ rộng lớn.

Mỗi khi đọc một từ đơn đều sẽ có tiếng vang.

Hiệu quả rất tốt!

Cô ta chỉ dùng mười phút, đã thuộc một tờ từ đơn.

Lâm Oánh liếc nhìn Thẩm Thanh Ca, cô ta còn đang ôn tập bài học hôm nay, mà Thẩm Thanh Ca đang chuẩn bị học bài mới.

Tức khắc cô ta sinh ra một loại cảm xúc, không cho Thẩm Thanh Ca học!

Nghĩ đến điều này, Lâm Oánh rời khỏi sau hồ.

Rất nhanh, Lâm Oánh mang theo một đống người người lại đây.

Thẩm Thanh Ca có chút không nói nên lời.

Hoàn cảnh học tập, chắc chắn cô hy vọng sẽ yên tĩnh một chút.

Lâm Oánh nhìn ra sự không vui của Thẩm Thanh Ca, cô ta cố ý nói, “Thẩm Thanh Ca, cô sẽ không cảm thấy không vui chứ? Chỉ là sau hồ lại không phải nhà của cô, chúng mình muốn ở đâu thì ở đó.”

“Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi nói không vui?”

“Ha ha, vậy thì tốt.”

Thẩm Thanh Ca chỉ cảm thấy cô ta vô cùng ấu trĩ, chút lục đục nhỏ này cô cũng không thèm để ý.

Vì thế cô cầm sách vở tiếp tục luyện tập phát âm, cô rất dễ đắm chìm, lập tức liền xem nhẹ tiếng ồn ào đọc diễn cảm bên người.

Lâm Oánh vốn dĩ muốn đuổi Thẩm Thanh Ca đi, nhưng đợi vài phút thế mà Thẩm Thanh Ca không chịu ảnh hưởng chút nào.

Cô ta mở ra sách giáo khoa muốn đọc từ đơn, nhưng tiếng ồn ào bên tai ồn ào khiến cô ta không thể tập trung được, căn bản không có cách nào luyện tập.

Nửa giờ qua đi, Thẩm Thanh Ca khép sách vở lại rồi rời đi.

“Cô học thuộc xong rồi?” Lâm Oánh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.” Thẩm Thanh Ca cười khinh thường.

Lâm Oánh khóc không ra nước mắt, một tờ từ đơn cô ta cũng chưa học thuộc xong.

Sao cô ta lại mời mấy người này lại đây chứ!

Quả thực là đang vác đá nện vào chân mình mà.

Lâm Oánh nhịn không được nói với mấy bạn học mình mang đến: “Ngày mai các cậu đừng tới đây nữa! Đây là do mình phát hiện trước, trường học lớn như vậy, các cậu tìm một chỗ khác đi.”

“Lâm Oánh, cho dù hiệu trưởng là cha cậu, cậu cũng không quản được việc chúng tôi đi chỗ nào!”

“Đúng vậy!”

Một đám người làm trái với ý của cô ta, cô ta giận đến nỗi suýt chút nữa phun ra ba ký máu.

Bình Luận (0)
Comment