Người đàn ông bên cạnh Bạc Dạ vô cùng lo lắng, Bạc Dạ còn chưa trả tiền cho anh ta đâu.
“Tôi cởi trói cho cô.” Anh ta lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, chỉ hai ba lần liền cắt đứt dây thừng.
Thẩm Thanh Ca lấy thuốc xịt từ trong không gian ra, phun vài cái vào miệng của Bạc Dạ.
Qua vài phút, Bạc Dạ vẫn chưa có tỉnh.
Người nhà họ Lưu không kiên nhẫn chờ thêm, thúc giục nói: “Nhanh tới bái đường! Sao còn ngẩn ra vậy?”
Bà mối cầm dây thừng muốn trói Thẩm Thanh Ca lại, nhưng đột nhiên Bạc Dạ mở to mắt ra.
“Không bán! Tôi không bán nữa!” Bạc Dạ nói to.
Người nhà họ Lưu nghe thấy như vậy, đôi mắt trừng còn to hơn cả mắt trâu.
“Sao lại không bán nữa? Chúng tôi đã trả tiền rồi!”
Bạc Dạ bò từ trên mặt đất dậy, “Hừ, tôi trả lại cho mấy người! Một trăm có đủ hay không? Hay hai trăm?”
Anh ta ném tiền từ trong túi ra bên ngoài.
Tiền bị ném đầy đất.
Người nhà họ Lưu nhìn thấy tiền có chút động lòng, có số tiền này, thật ra có thể mua người trẻ hơn.
Nhưng Lưu Đại Xuân méo miệng, “Cha, mẹ, con chỉ thích chị Thanh Ca thôi! Con mặc kệ! Con chỉ cần chị Thanh Ca!”
“Anh đưa nhiều tiền hơn cũng không được! Cút cút cút……” Chú Lưu tức giận mắng.
Thẩm Thanh Ca không hiểu tại sao Bạc Dạ lại đổi ý, nhưng cô nhất định phải bắt lấy cơ hội này.
Hiện tại cãi nhau với người trong thôn của bọn họ, rõ ràng sẽ không tốt.
Người của thôn Đà Đà rất đông, bọn họ chỉ có ba người.
“Bạc Dạ, chuyện đến nước này, anh còn muốn cãi nhau với em nữa sao? Anh nói với bọn họ đi!” Giọng của Thẩm Thanh Ca trở nên mập mờ hơn.
Bạc Dạ nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, anh ta kéo tay của Thẩm Thanh Ca, “Đây là vợ tôi, cô ấy ngoại tình với anh trai của tôi…… Tôi muốn trả thù nên mới bán cô ấy đi. Vừa rồi cô ấy đã cứu tôi, hiện tại tôi hối hận, tôi quyết định đưa cô ấy đi bệnh viện!”
“Ngoại tình liền ngoại tình đi! Tôi không quan tâm!” Lưu Đại Xuân nhíu mày.
Dì Lưu rất biết nắm giữ trọng điểm, ánh mắt của bà ta rất sắc bén nhìn về phía Bạc Dạ, “Vì sao lại muốn đưa cô ấy đi bệnh viện?”
“Cô ấy không chỉ làm bậy với anh trai của tôi, còn làm bậy cùng rất nhiều anh em của tôi! Bị loại bệnh kia! Hiện tại cô ấy ước gì được lập tức kết hôn đâu.” Bạc Dạ hừ lạnh.
Vừa nói lời này ra, hàng xóm hận không thể tránh xa ba mét, tất cả đều đi ra ngoài cửa.
Bọn họ đều là biết loại bệnh đường sinh dục này rất lợi hại, có thể làm cho người bị giày vò đến mức nửa chết nửa sống.
Đôi mắt của Thẩm Thanh Ca trừng lớn hơn cả chiêng đồng, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Bạc Dạ sẽ nói cô như vậy.
Cô cũng chỉ có thể diễn vẻ mặt sốt ruột, “Bạc Dạ, anh đừng nói nữa……”
Mấy cô vợ nhỏ lúc nãy đều nhanh chóng đi rửa tay, “A, thật bẩn, không biết có lây bệnh hay không, chúng ta nhanh đi rửa tay đi.”
Dì Lưu hận không thể cào nát mặt của cô, “Người phụ nữ này, uổng cho con trai của chúng tôi khi thích cô như vậy! Ngược lại cô thế mà muốn hại Đại Xuân của chúng tôi.”
“Tôi không muốn hại Đại Xuân! Không phải mấy người nhất định bắt tôi phải cưới sao?” Thẩm Thanh Ca trông rất tự tin.
Chú Lưu đi lên trước, giơ cao tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không tát xuống, “Ai nha! Đánh cô mà tôi đều ngại bẩn tay!”
“Khó trách những người phụ nữ khác được đưa tới đây đều vừa khóc vừa làm loạn, cô thì lại vui vẻ hớn hở! Hoá ra là cô có bệnh!” Dì Lưu tức giận đến mức phun cả nước miếng ra.
“Kéo cô ta đi ra cửa thôn đốt đi!” Thôn trưởng nói.
Nhưng không ai nguyện ý chạm vào Thẩm Thanh Ca.
Mấy người đàn ông nói: “Chúng tôi không nghĩ bị lây bệnh, tôi còn chưa có sinh con đâu.”
Một ít cô vợ nhỏ bị bắt tới đây cũng nói: “Thả cô ta đi thôi! Đừng để cô ta làm ra chuyện gì xấu! Sờ cô ta đều sợ bị lây.”
“Thả cô ta đi…… Nếu cô ta báo cảnh sát thì làm sao?” Một người đàn ông hỏi.
Bạc Dạ nói: “Báo cảnh sát sao? Chuyện tôi bán vợ của mình tôi cũng không dám nói, tôi sẽ không để cho cô ấy đi báo cảnh sát.”
Mọi người nghe xong, cũng cảm thấy rất là hợp lý.
Dì Lưu nhặt hai trăm đồng tiền từ trên mặt đất lên, cười cay nghiệt, “Hai trăm đồng liền muốn đuổi chúng tôi sao? Mấy người không đưa hai nghìn thì đừng mơ chạy đi!”
Người đàn ông này nhìn có vẻ rất có tiền, hai nghìn chỉ như một giọt nước mà thôi!