Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 676

Chương 676 -
Chương 676 -

Khi Bạc Đình mua đồ ăn về nhà, vừa lúc gặp bà Lý.

“Bạc Đình, Thanh Ca nói cho cháu chuyện đơn xin du học chưa?” Bà Lý hòa ái hỏi.

Anh nao nao, “Vẫn chưa…”

Bà Lý cười nói: “Vậy phỏng chừng cũng nhanh thôi, đơn xin du học ngày mai phải nộp. Sang năm đi ra nước ngoài du học, phỏng chừng phải tốn không ít chi phí sinh hoạt…”

Tan học, Thẩm Thanh Ca về đến nhà đã thấy mùi canh xương sườn củ sen.

Cô gấp không chờ nổi đi phòng bếp múc một chén, “Anh Đình, canh thơm quá.”

“Em có chuyện gì muốn nói với anh không?” Bạc Đình hỏi.

Thẩm Thanh Ca tự hỏi một chút, “Điểm thi giữa kỳ của em báo rồi, nằm trong ba hạng đầu của lớp.”

Bạc Đình xoa đầu cô, “…”

Buổi tối, Bạc Đình đọc sách, cô ở một bên làm bài tập, học từ đơn.

Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, không biết có nên vạch trần việc đơn xin du học hay không.

Anh biết Thanh Ca không nỡ rời xa anh, nhưng anh không muốn cản trở cô, nếu không sẽ hối hận cả đời.

Hai người rửa mặt xong thì lên giường sớm.

Bạc Đình ôm eo cô, “Thanh Ca, có phải em đã quên cái gì hay không?”

Cô lười biếng ngáp một cái, “Không có.”

“Đơn xin du học.” Anh bình tĩnh nói.

Cô hơi kinh ngạc, “Anh Đình, anh biết khi nào vậy?”

"Bà Lý nói với anh…” Anh hôn lên trán cô, “Thanh Ca, cũng không phải không thể trở về, đến mức này sao?”

“Nhưng em cảm thấy, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ không xuất ngoại.” Cô nắm lấy bàn tay cực nóng của anh.

Bạc Đình cảm thấy lý trí đều đang bị cô làm cho tan rã từng chút một, anh nắm tay cô thật chặt, “Bởi vì căn bản là anh không để bụng học tập, nhưng em thì khác. Du học là cơ hội ngàn năm có một, em đáng giá.”

Bây giờ đi Cảng Thành một chuyến cũng không dễ dàng, càng miễn bàn xuất ngoại.

Những người ra nước ngoài về có địa vị như thần thánh ở trong lòng mọi người, Bạc Đình đã cảm nhận rất rõ.

“Em không cần! Về sau có cơ hội thì xuất ngoại, dù sao bây giờ em không muốn tách ra khỏi anh, em biết sau này em muốn làm gì.” Thẩm Thanh Ca xoay người, đưa lưng về phía Bạc Đình.

Bạc Đình ngây người, Thanh Ca đang tức giận với anh?

Anh vỗ lưng cô, “Sao lại còn tức giận? Anh chỉ thảo luận với em một chút thôi.”

“Dù sao em không ra nước ngoài.” Thẩm Thanh Ca lầu bầu.

Bạc Đình ôm lấy cô, “Tuổi em quá trẻ. Người khác cầu còn không được cơ hội, em còn không cần.”

Cô khép mắt, không phản ứng anh.

Ngày hôm sau.

Thẩm Thanh Ca mặc quần áo rửa mặt xong, thì đi ra ăn cơm sáng.

“Thanh Ca, anh ký lên đơn xin du học của em rồi.” Bạc Đình nghiêm túc nói.

Cô nắm chặt tay đấm ngực anh hai cái, “Bạc Đình! Anh lục đồ của em! Em không ở với anh nữa.”

“Không phải là một tờ giấy thôi à? Ngay cả chồng cũng bỏ?” Bạc Đình vỗ nhẹ mông cô hai cái.

Thẩm Thanh Ca bĩu môi, trong lòng có chút khổ sở.

Vốn dĩ cô cũng nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa đưa đơn xin đi du học trắng tinh cho giáo viên, nói người trong nhà không đồng ý.

Bây giờ cũng đã ký tên, còn qua mặt giáo viên như thế nào?

“Đến lúc đó em an tâm ra nước ngoài, anh ở nhà ngoan ngoãn chờ em.” Bạc Đình hôn hai cái ở trên má cô.

Cô bụm mặt.

Tức giận đó!

Nhưng không ra tay với Bạc Đình được.

Tới trường học, Thẩm Thanh Ca đưa đơn cho chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp lật xem một phen, vừa lòng nói, “Tư tưởng giác ngộ của chồng em rất cao! Thầy còn tưởng rằng chồng em sẽ không đồng ý, thầy còn nghĩ làm công tác tư tưởng cho cậu ấy như thế nào.”

Khoé miệng của Thẩm Thanh Ca giật giật, ngượng ngùng, người tư tưởng giác ngộ không cao là cô.

“Thầy ơi, thật ra tạm thời em không có ý định xuất ngoại.”

Chủ nhiệm lớp cho cô làm một giờ tư tưởng công tác, cuối cùng chỉ có thể đồng ý với cô.

Bình Luận (0)
Comment