"Đúng vậy, Bạc Đình, để tôi nói cậu một câu nha! Vợ cậu vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền nuôi gia đình không hề dễ dàng. Cậu quá cẩu thả rồi! Cậu phải chăm sóc tốt cho vợ của mình chứ."
Bạc Đình không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Ca.
Nghĩ đến việc cô ngất xỉu trên đường mà không có anh bên cạnh khiến anh cảm thấy khó chịu.
Cô sẽ gặp phải nguy hiểm gì nếu không gặp được một người tốt bụng?
Anh không dám nghĩ tới điều đó!
“Thật ra hôm qua anh Đình đã khuyên tôi nhưng tôi không nghe.” Thẩm Thanh Ca lại uống thêm một cốc nước lớn.
"Thanh Ca, theo tôi thì mấy ngày nay cô đừng chạy lung tung nữa! Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng sức đi, say nắng không phải chuyện đùa đâu, có thể giết người đấy!" Hồ Hoa mở to mắt, thản nhiên nói.
Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca về nhà, anh kéo cô ngồi trong nhà chính.
"Thanh Ca, em đừng chạy lung tung nữa! Em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà, anh Đình nuôi em!" Sắc mặt Bạc Đình đen tối, nhưng cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng.
Cô gật đầu: “Em chỉ nghĩ đây là cơ hội kinh doanh…”
"Đồ tham tiền! Em bị tiền ám ảnh à? Mạng sống hay tiền quan trọng hơn? Từ hôm nay trở đi, phỏng ngủ em cũng đừng mong rời đi được!" Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
Thẩm Thanh Ca đỏ mặt, tại sao cô lại cảm thấy lời nói của anh có ý nghĩa kỳ lạ?
“Đây.” Anh bưng bát cháo đậu xanh tới.
Cô ăn một miếng, thêm chút đường nói: “Thật ngon.”
Nụ cười trên môi Bạc Đình càng sâu hơn: “Ngoài cái này ra, còn có cái tốt khác.”
Cô cau mày, Bạc Đình còn có đồ tốt nào khác sao?
Nhưng bụng cô đầy nước, cô đã không thể ăn thêm được nữa!
Bạc Đình lấy một chiếc quạt điện nhãn hiệu Hoa Sinh ở trong phòng ngủ ra, anh cắm điện vào, chiếc quạt bắt đầu thổi vào Thẩm Thanh Ca.
"Thì ra anh đi mua quạt điện! Em nghĩ cũng không dám nghĩ!" Cô thật sự sợ nghèo.
Ở đời trước, lúc này cô vẫn đang ngủ dưới tầng hầm, chưa bao giờ nghĩ đến việc mua một chiếc quạt điện.
Trong suy nghĩ của cô, chỉ có người giàu mới có thể lắp một chiếc quạt lớn trên trần nhà, cô không hề có ý định mua một chiếc quạt điện độc lập như vậy.
“Chỉ hơn một trăm đồng tiền thôi, có gì mà không dám nghĩ tới?” Anh ngồi bên cạnh cô, cùng nhau cảm nhận làn gió nhẹ.
Cô lập tức cảm thấy cơ thể thoải mái: “Anh Đình, đây là lần đầu tiên em cảm thấy anh mua được một thứ tốt.”
Anh lạnh lùng nói: "Em không có lương tâm! Quần áo và son môi anh mua cho em là đồ không tốt sao?"
Cô cười khúc khích: “Đều tốt.”
Buổi tối, Thẩm Thanh Ca đi ngủ sớm.
Bạc Đình đặt chiếc quạt điện ở cuối giường, cắm điện rồi thổi về phía giường.
Gió không quá mạnh nhưng vừa đủ để thổi bay cái nóng.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Bạc Đình đắp cho cô một chiếc chăn mỏng rồi tắt đèn đi ngủ.
"Thanh Ca, hứa với anh những ngày này không ra ngoài nhé. Được không?" Bạc Đình ôm cô vào lòng.
Cô không ngờ anh vẫn lo lắng về chuyện này, “Em không ngốc, em không ra ngoài nữa!”
“Ngoan, sau này nói cho anh biết em muốn làm gì, anh làm giúp em.” Bạc Đình cảm thấy cơ thể cô quá yếu ớt.
Anh thì khác, anh da thô thịt dày, cực ra sao cũng không có vấn đề gì.
"Được." Thẩm Thanh Ca đáp.
Bạc Đình cảm thấy cô đặc biệt ngoan, trái tim anh cũng bị cô làm tan chảy nên không nhịn được mà hôn lên má cô.
“Vậy hôm nay tôm không bán được à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Ừm. Em thậm chí còn không thể vào được cổng nhà xưởng!" Lần đầu tiên cô cảm thấy chán nản.
Bạc Đình an ủi: "Bọn họ không có cái phúc đấy để hưởng! Từ nay về sau em có thể nấu cho anh ăn! Bọn họ không xứng!"
Cô gật đầu: “Vẫn là anh Đình tốt nhất.”
“Đúng vậy.” Bạc Đình khoe khoang.
Thẩm Thanh Ca, người vốn đang rất buồn ngủ, đã cười lớn trước lời nói của anh, ngay lập tức tỉnh táo.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca ngủ đến trưa rồi mới dậy.
Cô sợ bị sốc nhiệt nên từ trong không gian lấy ra một hộp hoắc hương chính khí.
Thẩm Thanh Ca uống một chai nhỏ, đắng ngắt khiến cô muốn nôn ra ngoài.
Làm sao trên đời lại có thứ khó uống đến vậy?
Cô lấy một cái chai, mở nắp rồi đi vào bếp.
Bạc Đình đang nấu ăn, anh nói: "Coi chừng bị phỏng, em đứng xa chỗ nồi ra đi, đi qua một bên chơi đi.”
Cô mím môi, có phải cô bị Bạc Đình chê rồi không?