"Cô gái, xin cô hãy giúp tôi. Tôi còn có ba đứa em trai, đúng lúc đang tuổi ăn tuổi lớn. Nhà chúng tôi quanh năm không ăn được mấy lần thịt." Vẻ mặt Bạch Tuyết buồn bã.
Người bán thịt nghe xong những lời than vãn này, đôi tai tê dại, không thể thông cảm nỗi, "Thịt chỉ còn lại hai ký, hai người quyết định chia như thế nào đi!"
“Cô gái, cô tốt bụng như vậy, xinh đẹp như vậy, cô đưa thịt heo cho tôi đi! Cầu xin cô!” Bạch Tuyết mặt dày kéo tay của cô gái kia.
Cô gái kia cau mày, nhìn về phía Thẩm Thanh Ca, "Cô chen hàng, cũng không phải là người duy nhất chen vào hàng của tôi."
“Thanh Ca, cô sẽ thông cảm cho tôi phải không? Điều kiện của gia đình cô tốt như vậy, cũng không thiếu một bữa cơm có thịt. Nhưng nhà chúng tôi quanh năm chỉ ăn bữa này." Bạch Tuyết nói.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn cô ta.
Đồ ngốc này đã chen vào xếp hàng còn muốn dùng đạo đức bắt cóc! Làm như cả thế giới xoay quanh cô ta?
Cô gái kia có chút xấu hổ: “Cô một lần muốn mua hai ký có phải là quá nhiều không? Cô không thể mua bớt đi một chút sao?”
“Cô gái, cô không biết gia đình tôi khó khăn thế nào! Cha mẹ, ông bà, ba đứa em trai tôi đều phải ăn cơm, thật ra hai ký thịt cũng không đủ."
“Cái này..." Cô gái kia nhìn Thẩm Thanh Ca với vẻ mặt bối rối.
Thẩm Thanh Ca không thương tiếc đáp trả cô ta: “Bạch Tuyết, mặt cô to thật! Người biết thì nghĩ là thịt mà cô cướp là vì ba đứa em trai của cô, còn người không biết thì cho rằng cô có ba khối u, ăn hết bữa này thì không có bữa sau nữa.”
“Thanh Ca, cô nói chuyện quá độc ác rồi! Cô có biết gia đình tôi khó khăn thế nào không? Nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ để cô mang thịt đi. Người giàu giúp người nghèo, chính là làm việc thiện!" Bạch Tuyết chính trực nói.
Cô ta không cảm thấy cách nghĩ của mình có gì sai, thậm chí còn cho rằng bản thân là thước đo đạo đức.
"Nhà cô không nghèo! Trên đường có rất nhiều người ăn xin không có cơm ăn, cô lương thiện như vậy, đưa những người ăn xin về nhà ở đi." Thẩm Thanh Ca tiến lên một bước, cố ý đẩy Bạch Tuyết.
Người bán thịt nghe hai người bọn họ cãi nhau, trong lòng cảm thấy quá vui sướng.
Anh ta chỉ không thể chịu đựng được sự ràng buộc đạo đức và bi thương của một số người!
Người khác có tiền, người khác liền nhường cho cô?
“Cho tôi và cô gái này mỗi người một ký thịt.” Thẩm Thanh Ca nói thẳng.
Người cắt thịt vui vẻ cắt thịt, mỗi người một nửa.
Thẩm Thanh Ca bỏ thịt vào giỏ, đưa phiếu thịt chuẩn bị rời đi.
Cô gái kia nhìn Bạch Tuyết nói, “Hay là tôi chia cho cô nửa ký thịt?”
“Cẩn thận thạch cao da chó dính vào.” Thẩm Thanh Ca nhỏ giọng nhắc nhở.
Nói xong cô đi vòng quanh các khu vực khác, nghe nói có một lô quần áo thời trang mới đến Cung Tiêu Xã, cô muốn xem thử.
Một mình đi dạo phố rất nhanh, cô đi như ngựa ngắm hoa, nhìn một vòng, khi quay lại khu bán thịt, phát hiện Bạch Tuyết và cô gái kia vẫn đang cãi nhau.
Bạch Tuyết được một tấc lại tiến thêm một thước, để cô gái kia có lòng tốt đem toàn bộ một ký thịt cho mình.
Cô gái kia đương nhiên không muốn, nhưng không muốn trở thành người xấu, không thể nói ra lời từ chối, cứ bị quấy rầy.
Thẩm Thanh Ca lười quan tâm nên cô mỉm cười rời khỏi.
Cô đã từng nhắc nhở rồi, ai biểu cô gái kia không nghe lời chứ?
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca băm nhân làm sủi cảo.
Cô đem chuyện vừa mới xảy ra kể cho Bạc Đình nghe, anh lắng nghe rất chăm chú.
"Vốn dĩ em còn tưởng rằng chỉ có thôn Tường Hòa mới có loại này đanh đá, không nghĩ tới sinh viên của Đại học Kinh Hải cũng không ngoại lệ! Tố chất cùng trình độ học vấn không liên quan nhiều đến nhau."
"Người phụ nữ đó thật sự là âm hồn không tan, sau này em tránh xa cô ta một chút." Bạc Đình vừa nói vừa sửa máy móc.
Cô gật đầu: "Đúng rồi, anh Đình, em muốn mở một quán ăn. Trên phố có cửa tiệm nào cho thuê không?"
Mấy ngày nay cô đọc báo, hiện nay ở phía nam có người tự kinh doanh quán ăn tư nhân.