Khi cô trở về nhà, Thẩm Thanh Ca đã nghe thấy tiếng hát ngọt ngào ngay khi vừa bước vào cửa.
Tống Nho đang ngồi trong sân, phát các bài hát của Đặng Lệ Quân trên radio, lắc đầu và hát theo.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nhìn nhau mỉm cười.
"Ông Tống, ông có muốn tìm một bạn già không?" Thẩm Thanh Ca hét lên, át đi tiếng radio.
Tống Nho đỏ mặt, xua tay nói: "Tôi đã bảy tám mươi tuổi rồi, tìm bạn già cái gì? Sống từng ngày đếm từng ngày một... con nhóc này!"
Thấy ông ta ngượng ngùng, cô bật cười nói: “Ông sức sống như vậy, ít nhất có thể sống được một trăm linh tám tuổi.”
"Có thể sống đến một trăm tuổi tôi đã tạ ơn ông trời lắm rồi, còn một trăm linh ám tuổi." Sắc mặt Tống Nho đỏ bừng trở về phòng, còn không quên cầm theo bộ radio.
Môi Bạc Đình ghé vào tai cô, thấp giọng hỏi: “Vợ tiên nữ của anh, ông ấy thật sự có thể sống đến một trăm linh tám tuổi sao?”
Cô gật đầu.
"Ông ấy cũng thật sống thọ." Bạc Đình, giống như một người ngoài cuộc, thở dài chân thành từ góc nhìn của thượng đế.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Thanh Ca đến sạp báo để mua báo.
Cô hơi lo lắng báo chí sẽ ngẫu nhiên đưa tin về câu chuyện của cô.
Đây dù sao cũng là chuyện riêng tư của cô, cô thực sự không muốn tiết lộ cho nhiều người lạ như vậy.
Nhưng sau khi mua báo, cô đọc rất kỹ, chỉ có tin về việc khai trương chi nhánh tiệm cơm Tường Hoà, không có tin gì khác.
Cô đưa tờ báo cho Bạc Đình xem: “Trong đó không có gì về Thẩm Thắng Lợi cả.”
“Hôm qua anh đã cảnh báo báo chí rồi.” Bạc Đình giải thích.
Cô nắm lấy tay anh và nói: “Cảm ơn anh”.
“Cảm ơn anh như thế nào?” Giọng nói của Bạc Đình có từ tính, giống như một lớp cát, rất có cảm xúc.
Cô nhướng đôi lông mày thon dài lên và nói: "Chỉ cần cảm ơn bằng lời nói thôi."
Bạc Đình khịt mũi, "Không thành thật."
Khi đi ngang qua tiệm cơm Tường Hoà, Thẩm Thanh Ca lại nhìn thấy Tôn Tú Tú.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, đứng trước cửa tiệm cơm, khom vai nói chuyện với Trương goá phụ.
Trương goá phụ nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, vội vàng chạy xuống bậc thang, "Thanh Ca, cô nói xem nên làm sao đây. Tôn Tú Tú phiền chết đi được, nhất quyết cầu xin tôi cho cô ta làm phục vụ.”
"Tôi đã nói không được, không tuyển cô ta. Nhưng cô ta cứ đứng đây không chịu đi, tôi nhìn cô ta cũng đáng thương thật, cô nói xem nên như thế nào?”
Thẩm Thanh Ca quay lại, thấy khuôn mặt trứng ngỗng của Tôn Tú Tú đã thon gọn thành khuôn mặt trái xoan, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sức sống thuần khiết như trước đây.
Điều này cho thấy cuộc sống của cô ta thực sự khó khăn.
Tôn Tú Tú bước đến trước mặt Thẩm Thanh Ca, vẻ mặt đáng thương nói: "Chị Thanh Ca, em biết mình sai rồi. Bây giờ em không làm đầu bếp nữa! Cho dù là làm nhân viên phục vụ em cũng sẵn lòng! Thật đấy!”
"Chị Thanh Ca, cha mẹ em không có việc làm, trong nhà chỉ còn có mình em thôi! Hu hu..."
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca nghiêm nghị nói: “Tôn Tú Tú, một khi lòng tin người với người bị phá vỡ thì sẽ không bao giờ có thể phục hồi được. Công việc như phục vụ rất dễ tìm, cô không cần nhất quyết phải làm ở chỗ chúng tôi.”
Lời nói của cô thẳng thừng tàn nhẫn.
Nhưng cú đánh trực tiếp vào tim đã xuyên thủng tâm trí Tôn Tú Tú.
Một cô gái trẻ trung và năng động như Tôn Tú Tú làm sao có thể không ai muốn? Cô ta chỉ đang thèm muốn mức lương cao ở tiệm cơm Tường Hoà mà thôi.
Mức lương tại tiệm cơm Tường Hoà cao hơn năm đồng tiền so với các tiệm cơm bình thường.
Tôn Tú Tú lau nước mắt, bước nhanh rời đi.
"Cảm ơn cô, Thanh Ca! Tôi thực sự không thể nói những lời cay nghiệt với cô ta, cũng không có văn hóa giống cô nói khéo léo như vậy, dù sao cũng đã làm cùng nhau ba bốn tháng.” Trương góa phụ thở dài.
Đây là lý do tại sao Thẩm Thanh Ca thành công, người khác lúc cần tàn nhẫn thì tàn nhẫn, lúc cần lương thiện thì lương thiện.
Còn bọn họ chính là trong những lúc không nên keo kiệt thì keo kiệt, những lúc cần tàn nhẫn thì lại mềm lòng.