Hơn mười phút sau, Bạc Thọ Khang bước xuống xe.
Tống Nho hạ kính xe xuống, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cân nhắc lời nói của cậu.”
“Cảm ơn ông rất nhiều.” Bạc Thọ Khang khẽ cúi người.
Ông ta vô cùng ngạc nhiên, Tống Nho thực sự biết Bạc Đình, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt.
Bạc Đình làm thế nào lại quen biết Tống Nho?
Lúc ông ta chuẩn bị rời đi, Bạc Đình không nhanh không chậm bước ra khỏi con ngõ.
“Ông vẫn còn ở đây à?” Giọng anh có chút mỉa mai.
Bạc Thọ Khang cau mày, “Làm sao con lại quen biết được Tống Nho? Tại sao ông ấy lại sống ở nhà con?”
“Không liên quan đến ông.” Anh đi vòng qua ông ta, không quay đầu lại rời đi.
Bạc Thọ Khang đứng đó ngơ ngác, tay chân luống cuống.
Trời chuyển tối dần và Thẩm Thanh Ca mới đi học về.
Thức ăn đã được bày lên bàn, Bạc Đình thì đang đọc báo.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, ánh trên người anh một lớp ánh sáng vàng.
“Anh Đình, anh có thấy ở em có gì khác không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình nhìn cô từ trên xuống dưới, quần áo không khác, tóc cũng không có gì thay đổi, "Em... ốm đi à?"
“Không có ốm! Để em gợi ý cho anh nha.” Cô hơi chu môi ra.
Bạc Đình cau mày suy nghĩ vài giây, sau đó thăm dò nhìn về phía trước hỏi: “Muốn anh hôn em à?”
Cô cười cười đẩy anh ra: “Không phải! Em đang dùng son bóng.”
Anh lại nhìn cô... đôi môi của cô thực sự sáng lấp lánh.
“Hôm nay Lâm Oánh và những người khác từ Mỹ trở về, còn mang theo son bóng cho em.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Anh múc canh cho cô, "Nhìn đẹp lắm... Em mau ăn đi.”
Thẩm Thanh Ca vừa gắp thức ăn vừa nói: “Anh Đình, gần đây Cổ Tiểu Liên và Hoàng Anh đang tranh nhau chiếc váy do em làm. Em cảm thấy mình thật sự có thể mở một cửa hàng quần áo.”
Bạc Đình khẽ gật đầu: “Tháng này anh đi phía Nam, sẵn giúp em liên lạc với nhà xưởng nhé?” Em sẽ cần bao nhiêu?”
“Nhưng em chỉ cần vài trăm cái thôi, được không?” Cô lo lắng nói.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh lộ ra một chút ý cười, như thể anh nghe thấy một câu chuyện hài.
“Ít quá! Nhà xưởng đều là sản xuất hàng loạt, máy móc chỉ cần vài phút là làm ra vài trăm cái rồi.”
Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ của mình, “Em sợ em bán không hết.”
“Ăn cơm trước đi, gần đây em học hành vất vả như thế, đừng nghĩ những chuyện này nữa.” Bạc Đình thúc giục.
Cô chỉ đành ngoan ngoãn ăn cơm.
Buổi tối nằm trên giường, cô cứ lăn qua lăn lại.
Bạc Đình đem người khoá chặt trong lòng, hai tay vòng qua eo thon của cô, “Đừng cựa quậy nữa, biện pháp an toàn ở nhà hết rồi đấy.”
Cô liền dựng tóc gáy, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn, “Em đang nghĩ về cửa hàng quần áo của em, năm sau em phải ra nước ngoài rồi! Chỉ có một năm để mở cửa hàng thôi.”
“Ý của anh là, em có thể tìm thêm vài người thợ may giúp em làm quần áo. Dù sao thì số lượng em cần cũng không nhiều, không cần dùng đến máy móc để sản xuất hàng loạt.” Anh cọ vào cổ cô.
Cô cau mày, “Nhưng chi phí sẽ cao hơn nhiều.”
“Đến khi em cần số lượng nhiều hơn, thì có thể tiết kiệm được chi phí này.”
Thẩm Thanh Ca được thông suốt, cách nghĩ của Bạc Đình quả thật rất khác biệt.
Cuối tuần.
Thẩm Thanh Ca đến cửa hàng để bàn bạc việc bán quần áo với Cổ Tiểu Liên và Hoàng Anh, hai người bọn họ tất nhiên là đồng tình.
“Tôi nghĩ sẽ bày trước một vài cái trong cửa hàng, các người giúp tôi bán, xem có thể bán được không.” Cô nói.
Hoàng Anh cười nói, “Đơn giản! Chuyện nhỏ!”
“Còn một việc nữa, tôi đang thiếu thợ may để may quần áo. Các người có biết ai là thợ may lành nghề không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Cổ Tiểu Liên phấn khích gần như nhảy cẫng lên, “Mẹ tôi! Tay nghề may vá của bà ấy rất tốt! Bây giờ đang trị bệnh ở nhà, làm cho bà ấy rất buồn chán!”