Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca liền đưa Bạc Đình đi dưới gầm cầu ở công viên Đông Thành.
Có rất nhiều người bày quán ở bên dưới, thật nhiều người quen vốn dĩ bán ở chợ đen đều chuyển tới nơi này.
Bán quần áo, bán giày, bán đồng hồ…… Làm người khác nhìn hoa cả mắt.
“Từ khi có thể tự kinh doanh, rất nhiều người bán hàng rong chuyển từ chợ đen đến loại nơi vắng vẻ này.” Bạc Đình giới thiệu.
Bỗng nhiên, một ông cụ gọi bọn họ, “Cô gái, cô gái……”
Thẩm Thanh Ca xoay người nhìn, thế mà lại là ông cụ lúc trước bán kẹo hồ lô ở chợ đen.
“Chào ông.” Thẩm Thanh Ca cười nói.
“Chào cô, cô gái, cô cũng tới đây bày quán sao? Tới đây, cho cô một cây kẹo hồ lô để ăn nè.” Ông cụ đưa cho cô một cây kẹo hồ lô vừa mới bọc nước đường lên.
Cô nhận kẹo hồ lô, kiên trì đưa tiền, “Cảm ơn ông.”
Thẩm Thanh Ca cắn một ngụm, ngậm lớp đường ở bên ngoài quả táo vào trong miệng, chỉ còn quả táo lộ ra bên ngoài.
“Anh ăn đi.” Cô đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Bạc Đình.
Bạc Đình cắn một ngụm, nhíu mày, “Chua tới mức muốn rụng răng.”
Cô cười trộm một cách xấu xa.
Đi đến tận sâu bên trong, tất cả đều bán quần áo và giày.
Thẩm Thanh Ca đếm đếm, có khoảng mười quầy hàng.
Cô nghĩ thầm, cạnh tranh kịch liệt như vậy, chắc là dễ trả giá mới đúng.
Vì thế cô dựa theo lời nói của Trương goá phụ, đi vào quầy hàng ở tận trong cùng.
Thẩm Thanh Ca tới quầy hàng ở tận trong cùng của một người phụ nữ béo, “Chị Béo, bà Trương giới thiệu tôi tới đây.”
“Hừ.” Cô ta lạnh lùng bắt chéo hai chân, phun hai vỏ hạt dưa từ trong miệng ra.
Thẩm Thanh Ca thấy cô ta có vẻ không muốn lại giới thiệu, đành phải tự chọn mấy kiểu quần áo.
Cô chọn một cái váy hoa dài, một cái áo sơmi màu trắng có hoa màu xanh da trời, đây là mấy kiểu nổi tiếng nhất hiện nay, trên cơ bản mỗi nhà đều có một người có nó.
Bạc Đình lại chọn vài món đồ phổ biến hơn.
“Chị Béo, sáu bộ này bán thế nào?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
“Váy sáu đồng, áo sơmi bảy đồng, tổng cộng 37!” Cuối cùng chị Béo cũng mở miệng.
Cô thấy hơi kỳ lạ, theo lý thuyết, không phải đồ ở chỗ bán sỉ nên rẻ hơn một chút sao?
“Rẻ hơn đi, tính năm đồng được không? Lần sau chúng tôi sẽ tới nữa, chỉ lấy ở nhà của chị, coi như kết bạn!” Thẩm Thanh Ca nói.
Chị Béo xua tay, “Tôi nhìn cô mặc đẹp hơn tôi nhiều, mua đồ còn lằng nhà lằng nhằng! Không bán giá này!”
“Bà chủ, thật ra tôi không chỉ mua ít như vậy, tôi chuẩn bị đặt 40 cái cho mỗi loại! Chị giảm giá chút đi.”
Chị Béo cười lạnh, “Tổng lại cũng mới hơn bốn trăm bộ, vậy thì có cái gì cần giảm giá? Người khác mua 800 bộ, tôi cũng chỉ giảm số lẻ là nhiều nhất.”
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình, giả vờ muốn đi, cố ý lớn tiếng châm chọc, “Cô có thái độ gì vậy? Đưa tiền cho cô, cô cũng không khách khí một chút! Anh Đình, chúng ta đi đến chỗ khác mua đi! Ai mà thèm!”
“Ừ.” Bạc Đình cũng không biết trả giá lắm, chỉ có thể đi theo Thẩm Thanh Ca.
Chị Béo phụt một tiếng, phun vỏ hạt dưa ra, “Đi nhanh đi! Nơi này của tôi là rẻ nhất rồi, không tin hai người cứ đi hỏi một chút đi.”
Thẩm Thanh Ca đếm số ở trong lòng, một bước, hai bước, ba bước…… Hai mươi bước.
Không xong!
Thế mà chiêu này lại không có hiệu quả!
Cô lại kéo Bạc Đình hỏi chín chỗ còn lại, trên cơ bản thì giá đều cao hơn nhà của chị Béo một chút, hơn nữa cũng đều không chấp nhận trả giá.
Thẩm Thanh Ca đành phải kéo Bạc Đình đi về, cô buồn bực nhỏ giọng nói: “Sao bọn họ không giảm giá một chút nhỉ?”
“Không giảm thì không giảm, bọn họ đã bán rất rẻ rồi.” Bạc Đình nói ra suy nghĩ của mình.
Cô méo miệng, “Như vậy mà rẻ sao? Vải của bọn họ đều được làm bằng máy móc, sau đó dùng dây chuyền sản xuất một lượng quần áo lớn! Hầu như không cần trả tiền cho công nhân, chi phí vô cùng rẻ!”
“Em nghe ai nói vậy?” Bạc Đình cảm giác nhìn cô có vẻ chưa trưởng thành, không nghĩ tới lại có rất nhiều kinh nghiệm.
Đúng vậy.
Cô nghe ai nói vậy?
Thẩm Thanh Ca tự hỏi.