Lái xe đến dưới tầng của trung tâm thương mại, Bạc Đình dừng xe lại, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Thanh Ca, có phải người cha khốn nạn đó của anh cũng không có đáng ghét như vậy hay không?”
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca rất dịu dàng, “Anh Đình, vấn đề này anh phải tự hỏi mình.”
“Anh có thể hỏi chính mình cái gì? Mẹ đưa anh đi mười mấy năm, ông ta chưa từng đi thăm anh một lần. Trên đời này có người làm cha như vậy sao?” Bạc Đình cầm tay cô.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh trả lời: “Ít nhất cuộc sống mười ba năm đầu của anh vẫn hạnh phúc, cha anh làm một người cha đủ tư cách mười ba năm. Anh còn tốt hơn em và Tạ Dương nhiều!”
Bỗng nhiên anh giống như một đứa con nít vậy, hơi bối rối, “Vậy anh có nên đối xử với ông ta tốt hơn một chút hay không? Nhưng mỗi lần vừa thấy gương mặt kia của ông ta anh liền khó chịu.”
“Trong lòng anh nghĩ như thế nào liền làm như vậy, không cần phải cố tình làm hài lòng ai cả! Anh chính là sếp Bạc!” Cô vỗ vai của anh.
Bạc Đình cười gượng, “Cảm ơn sếp Thẩm.”
Đầu mùa hè, trung tâm thương mại khai trương, thời gian nghỉ để kết hôn của Hoàng Anh đã kết thúc rồi, mọi người đều nhiệt tình cống hiến cho công việc.
Diện tích của trung tâm thương mại rất lớn, hoàn toàn khép kín, ngày mùa hè nắng chói chang, nhiệt độ không khí rất cao, nhưng trung tâm thương mại trống trải rất mát mẻ.
Không ít người đều vì hóng mát, cầm quạt đi dạo trong trung tâm thương mại.
Tiệm cơm của ông Lâm cũng khai trương, giá vừa phải và nhiều món, khách hàng đi vào liên tục.
Ở giữa tầng một, có không ít người già đưa theo trẻ con đến và cầm ghế gấp nhỏ để ngồi.
Một người mặc đồ an ninh màu đen, bảo vệ mới nhận việc đã đi tới.
Anh ta là cháu ngoại của giám đốc khu vực trung tâm thương mại, mấy ngày hôm trước lấy được công việc tốt này từ cậu mình.
Bảo vệ nhìn thấy rất nhiều ông già và bà già đang hóng mát, liền muốn ra oai một chút, anh ta lấy cây gậy của cảnh sát ra nói: “Đây là trung tâm thương mại! Mấy người không mua gì, tới chỗ này để chiếm chỗ làm gì? Đi nhanh lên! Muốn hóng gió thì đi công viên ở bên cạnh đi!”
Vẻ mặt của mấy người già và trẻ em đều hiện lên sự oán trách định rời đi.
Đúng lúc này, Thẩm Thanh Ca đi từ trên tầng xuống.
Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo đồng hồ hàng hiệu, mặc bộ vest màu trắng, váy công sở, làm cho làn da của cô rất trắng, cả người trông đầy sức sống, mạnh mẽ và sạch sẽ.
Cô lạnh lùng, “Mọi người không cần đi đâu hết!”
Bảo vệ nhìn Thẩm Thanh Ca từ trên xuống dưới, nhìn quần áo của cô gọn gàng bắt mắt, thái độ nhẹ nhàng hơn một chút, “Mọi người thông cảm, trung tâm thương mại của chúng tôi còn bán hàng, mấy người không mua đồ còn chiếm chỗ ở đây, chẳng phải sẽ trì hoãn việc kiếm tiền của bà chủ chúng tôi sao?”
“Tất cả mọi người ở đây đều là khách hàng, cho dù hôm nay không mua gì, không có nghĩa là cả đời cũng không mua, cậu đuổi hết khách hàng đi, còn muốn kiếm tiền sao?” Thẩm Thanh Ca hỏi lại.
“Đúng! Nói rất đúng!” Người già cùng trẻ em đều vỗ tay.
Bảo vệ hơi tức giận, “Vị tiểu thư này, tôi thấy cô mặc đồ cũng lịch sự, chắc cũng là người có văn hóa đúng không? Vì sao phải làm khó dễ với người bình thường như chúng tôi, rảnh rỗi sinh nông nổi sao?”
Đúng lúc này, một giám đốc nhanh chân chạy từ cửa chính lại đây.
“Sếp Thẩm, có cái gì cần dặn dò sao?” Người giám đốc đó cong eo nịnh nọt cười.
Sếp Thẩm?
Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Cô gái này vậy mà là bà chủ của trung tâm thương mại này sao?
“Sếp Thẩm? Cô thế mà là……” Bảo vệ luống cuống, “Lúc nãy tôi không có nhận ra cô…… Ha ha……”
Thẩm Thanh lạnh mặt nói: “Việc đào tạo trước khi làm việc không được thực hiện tốt, còn muốn để cho tôi nói với anh bảo vệ nhỏ này đạo lý khách hàng chính là thượng đế sao?”
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ dạy dỗ cậu ta ngay lập tức!” Người giám đốc kia kéo bảo vệ đi xuống, mắng một trận.
Người già cùng trẻ em đều cười hì hì nhìn Thẩm Thanh Ca.
“Bà chủ này thật sự là người tốt!”
“Cô ấy không có xem thường chúng ta, sau này chúng ta liền đến nơi này mua đồ đi!”
“Đúng vậy! Đồ có mấy đồng tiền, làm như ai cũng không mua nổi vậy!”
Bỗng dưng thu hoạch được danh tiếng tốt, đây là chuyện mà Thẩm Thanh Ca không nghĩ tới.