Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một ( Dịch Full )

Chương 906

Chương 906 -
Chương 906 -

"Không cần đâu, tôi sẽ đi bằng xe buýt! Nhà tôi khá xa, xăng cũng rất đắt, tôi cảm thấy tiếc thay cho cậu." Cô nói đùa.

Lý Ngọc rất giỏi nhìn mặt đoán ý người khác, không hề nài nỉ, tạm biệt rồi rời đi.

Khi Thẩm Thanh Ca chuẩn bị đến nhà ga, Bạc Đình đuổi kịp đến, anh bất ngờ ôm lấy vai cô khiến cô sợ đến mức run lên.

“Anh Đình!” Cô oán giận, nhéo eo anh.

Anh hít hà một hơi rồi nói: "Nhẹ tay một chút."

"Em còn tưởng rằng anh là lưu manh! Lần sau anh có thể thay đổi được không? Anh cũng không sợ nhận sai người à!" Cô liếc xéo anh một cái.

Bạc Đình cười nói: “Anh làm sao có thể nhận sai vợ của mình chứ?”

Cô liếc nhìn anh.

Anh nghiêm túc hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?”

“Nhân viên của công ty cũng là đàn em của em.” Thẩm Thanh Ca giải thích.

Sắc mặt của Bạc Đình trầm xuống, "Ồ."

Thẩm Thanh Ca có chút bất lực, anh đã là một doanh nhân trẻ rồi, tại sao anh vẫn để lộ ra cảm xúc ở trên mặt như thế?

"Anh ghen à?"

“Tránh xa cậu ta ra, tại vì cậu ta thích em.” Anh thì thầm.

Cô gật đầu: “Được rồi, em sẽ tránh xa cậu ta.”

Chỉ trong vòng vài ngày, bí thư Vương đã liên hệ với nhiều thương nhân bán đồ trang sức và những thứ tương tự, nhưng người đồng ý thì đã ít lại càng ít.

Cuối cùng, bí thư Vương giao nhiệm vụ này cho Lý Ngọc, Lý Ngọc nhanh chóng thương lượng được với một số thương nhân.

Vào ngày ký kết cuối cùng, Thẩm Thanh Ca quyết định cùng Lý Ngọc đến công ty đối tác.

Cô chủ yếu là muốn tận mắt xem xét khả năng của Lý Ngọc và thăng chức cho cậu ta nếu cậu ta thể hiện tốt.

Trong suốt quá trình ký kết, biểu hiện của Lý Ngọc rất khéo léo đưa đẩy và suy nghĩ rất linh hoạt.

Khi rời khỏi công ty trang sức, Thẩm Thanh Ca tăng tốc bước chân tìm một chiếc ô tô ở bãi đậu xe của công viên bên cạnh, đột nhiên dưới chân cô có tiếng lộp bộp vang lên.

Gót giày cao gót bị gãy!

Toàn thân cô ngã về phía trước.

"Sếp Thẩm..." Lý Ngọc nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy cô.

Thẩm Thanh Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Tôi đi sang bên cạnh ngồi một lúc, nếu không sửa được thì tôi sẽ bẻ gãy nốt gót giày bên kia.”

Lý Ngọc đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế đá ở công viên gần đó, nhìn Cung Tiêu Xã ở phía đối diện, "Sếp Thẩm, cô ngồi ở đây đi! Tôi sẽ quay lại ngay!"

Không đợi cô kịp trả lời, cậu ta đã bỏ chạy.

Mấy phút sau, Lý Ngọc thở hổn hển, cầm một đôi giày bệt nữ màu đen rồi ngồi xổm xuống, muốn trực tiếp giúp cô mang vào.

Thẩm Thanh Ca ngăn cản cậu ta: "Lý Ngọc! Không cần đâu!"

“Không sao đâu, sếp Thẩm…” Hai má Lý Ngọc đỏ bừng, “Tôi muốn chăm sóc cho cô.”

Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Chúng ta có hiểu lầm gì không? Tôi đã kết hôn và là mẹ của hai đứa trẻ."

Mối quan hệ giữa Bạc Đình và cô chưa bao giờ được công khai nên nhiều người không biết về mối quan hệ của cô và Bạc Đình, thậm chí còn cho rằng cô vẫn đang độc thân.

"Hả?" Lý Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Thẩm Thanh Ca đi giày vào, nhưng chúng có hơi nhỏ và gót chân còn bị lòi ra.

"Tôi, tôi, tôi cầm đi đổi." Vẻ mặt của Lý Ngọc đỏ như gan heo chạy đi, có thể thấy cậu ta xấu hổ đến mức nào.

Thẩm Thanh Ca thở dài, cô thực sự không muốn làm Lý Ngọc xấu hổ...

Đột nhiên, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô.

Bạc Đình nhanh chóng xuống xe.

Nhìn thấy anh, trên mặt Thẩm Thanh Ca hiện lên một dấu chấm hỏi.

Tại sao Bạc Đình lại ở đây?

Đây không thể là một cuộc gặp gỡ tình cờ được, phải không?

“Anh đang theo dõi em à?” Thẩm Thanh Ca nhíu mày hỏi.

“Em đi công tác với một người đàn ông xa lạ nên tại sao anh không thể theo dõi em?” Anh tự tin nói.

Thẩm Thanh Ca không muốn nói chuyện nữa, "Em không có đi công tác! Em chỉ đi ký hợp đồng với cậu ta thôi!"

Bạc Đình lấy từ trong túi ra một tuýp keo siêu dính, ngồi xổm trước mặt cô để dán gót giày cho cô.

“Anh vẫn luôn mang theo cái này bên mình à?” Cô hỏi.

“Trên xe có hộp dụng cụ, em đi thử xem.” Bạc Đình đặt lại đôi giày cao gót trước mặt cô.

Cô dẫm lên nó có cảm giác ổn định và dường như đã được sửa chữa rất tốt.

Thẩm Thanh Ca đứng dậy, bước hai bước và cười nói: "Anh Đình, keo của anh dùng rất tốt."

Bạc Đình ấn vai cô, để cô ngồi xuống.

"Sau này em đừng đi giày cao gót nữa, chân em có bị bong gân không?" Anh vừa nói vừa dùng lực giữ chặt mắt cá chân của cô, kiểm tra.

“Em không bị bong gân, anh cứ thích làm to chuyện thôi!” Cô giận dỗi nói.

Lý Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này khi cậu ta vừa bước ra từ Cung Tiêu Xã, trong lòng như bị dao cứa vào.

Chồng của sếp Thẩm đẹp trai quá, trông còn giàu có hơn cả nhà cậu ta!

Cậu ta cầm hộp giày tới và đưa cho Bạc Đình: “Đây.”

"Cảm ơn." Bạc Đình xỏ đôi giày đế bằng vào chân Thẩm Thanh Ca, "Tiểu Lý phải không? Nhớ giữ lại hóa đơn và để sếp Thẩm trả tiền lại cho cậu."

"... Được, cảm ơn..." Giọng của Lý Ngọc nghe như tiếng muỗi vo ve.

Thẩm Thanh Ca cảm thấy xấu hổ thay cho Lý Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment