Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 113

Mấy ngày nay, Phó Diễm vẫn luôn cân nhắc đến tấm tàng bảo đồ kia, nàng cảm thấy hiện tại, chuyện này cực kì quan trọng nên chắc chắn không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Cho nên mới xem nhẹ động tĩnh trong nhà, chờ đến khi nàng kịp phản ứng thì mới biết được Vương Thục Mai đã cự tuyệt Trương Anh cầu thân.

Trương Anh bị cự tuyệt, nàng có chút cảm thấy nóng mặt, con mình muốn điều kiện, có điều kiện, muốn diện mạo, có diện mạo, còn là bạn học cùng lớp với Phó nha đầu, hắn cũng hao tâm tổn trí nhờ cô em chồng của mình, tìm quan hệ khắp nơi mới tranh thủ được một danh ngạch đề cử nông binh đại học. Điều kiện cùng với thành ý như vậy, thế nhưng vẫn không thể thể đả động người Phó gia. Tiểu nha đầu kia cũng không cảm kích, ánh mắt không khỏi quá cao đi. 

Trương Anh về đến nhà, liền đem kết quả việc này nói cho Tống Quân An. Hắn vẫn còn đang thấp thỏm ở nhà, chờ nương mình mang tin vui về, vừa nghe xong thì sững sờ.

"Vì cái gì chứ? Làm sao có thể!". 

Tống Quân An cảm thấy trong chuyện này, chính mình có nắm chắc.

"Có gì mà không có khả năng chứ? Nha đầu Phó Miểu kia lớn lên xinh đẹp, Phó gia còn không phải muốn để nàng tìm được nhà chồng quyền cao chức trọng hay sao? Đã như vậy thì làm sao để thôn trưởng như cha ngươi vào mắt được. Lần trước ta nghe người ta nói, người thanh niên thường xuyên đến Phó gia quãng thời gian trước chính là công tử nhà thị trưởng trong thành phố đấy. Thị trưởng cùng thôn trưởng, chọn cái nào còn không rõ ràng ư? Chỉ có ngươi ngốc nghếch, trong mắt lúc nào cũng chỉ có nàng, còn đi nhờ tiểu cô tranh thủ cơ hội cho nàng ta nữa chứ.  Cứ vậy mà khiến chú ngươi thiếu nhân tình của người ta, về sau nếu ngươi đi học xong lại còn phải đến nhờ hắn phân phối công tác nữa chứ. Ôi thật rắc rối mà...". 

Trương Anh cảm thấy suy luận này của mình cự kì chính xác, ngồi lải nhải một lúc lâu với Tống Quân An. Nhưng Tống Quân An lại chỉ nghe đến nhi tử nhà thị trưởng... Mấy chữ này không ngừng xoay quanh trong đầu của hắn. Hắn không tin Phó Miểu từ chối mình vì nguyên nhân này. Hắn muốn đi hỏi cho rõ ràng. Tống Quân An đứng lên, chạy một mạch ra bên ngoài chạy, Trương Anh gọi như thế nào hắn cũng không hề quay đầu lại.

Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, Trương Vĩ tự mình đến Phó gia. Trong tay còn mang theo không ít lễ vật cho Phó Diễm. Tháng trước, lúc Phó Diễm đột nhiên đưa cho hắn thêm một lá bùa, nói là để trừ tà, bảo hắn đưa cho lão nhân trong nhà, Trương Vĩ nửa tin nửa ngờ liền nghe theo, nhân thể xe chuyển rượu đi, gửi luôn cho ông ngoại hắn.

Thời điểm xe chở rượu vừa đến nơi, chiến hữu của ông ngoại hắn là tư lệnh quân khu cũng tới làm khách ở đây, thấy được lá bùa xinh đẹp kia thì liền lên tiếng hỏi. Bùa trừ tà này Phó Diễm còn cẩn thận để trong một túi hà bao làm thủ công bằng tay, cháu gái của chiến hữu kia dạo gần đây thân thể không được tốt, ông ngoại hắn nghe vậy liền làm chủ, trực tiếp đem lá bùa tặng lại cho Miêu tư lệnh. Miêu tư lệnh trở về liền lập tức cho cháu gái mình đeo lên.

Kết quả, nhờ có chuyện này mà nhanh chóng tìm được nguyên nhân vì sao, sức khỏe tôn nữ của Miêu tư lệnh không tốt, đó chính là do chiếc giường nàng vẫn thường nằm ngủ, trước đây đã từng bị người ta đặt những thứ đồ vật không sạch sẽ, tất nhiên chuyện này mãi về sau mới biết. Cho nên Miêu tư lệnh cực kì thưởng thức Phó Diễm, nói phải cảm tạ nàng thật hậu, không chỉ đưa tặng rất nhiều lễ vật, mà còn muốn mời Phó Diễm đến nhà chơi. Ông ngoại Trương Vĩ thấy cháu trai có tiền đồ, quan hệ với cao nhân như vậy thì càng vui vẻ, cũng tặng thêm rất nhiều đồ vật, bắt Trương Vĩ mang về bằng được mới thôi.

Trương vĩ bao lớn bao nhỏ chất đầy trên xe, thời điểm vừa đến cổng Phó gia, tay lái còn có chút loạng choạng, suýt ngã chổng vó ngoài đường. Vừa lúc gặp được Phó Miểu đi kiểm tra rượu giúp Vương Thục Mai ở bên nhà thím Quế Lan nhìn thấy, chạy nhanh ra đỡ.

"Trương Vĩ ca! Ngươi đến lúc nào thế?".

"Tiểu Thủy muội tử a! Mau tới hỗ trợ ta một chút, cừ thật, ông ngoại ta là muốn lấy lòng Phó Diễm muội muội, quả thực không coi ta là người mà! Mau đỡ bên này giúp ta, tay ta đã tê rần rồi đây, nặng quá!". 

Tay Trương Vĩ quả thật, hơi có cảm giác muốn rút gân.

"Ta mới vừa cùng Tiểu Hỏa học mấy chiêu, để ta trị cho ngươi." 

Phó Miểu mới vừa cùng Phó Diễm học thêm vài thức điểm huyệt tay, nhìn thấy Trương Vĩ như vậy, đột phát ý tưởng muốn dùng thử trên người Trương Vĩ xem hiệu quả ra sao. Phó Miểu trực tiếp điểm xuống ba lần, phong tỏa mạch máu ở cánh tay hắn. Trương Vĩ hơi giật mình, cảm thấy khá tốt. Sau một lát, Phó Miểu lại kéo tay hắn qua, lại điểm điểm mấy cái, giải huyệt cho hắn, quả thật không còn mỏi và đau nữa.

"Một chiêu này cao thủ nha!". 

Trương Vĩ khua khua tay, một chút tê mỏi cũng đều biến mất, thật thần kì.

Tống Quân An vừa chạy tới đây đã nhìn thấy một màn như vậy. Phó Miểu lôi kéo tay Trương Vĩ, hai người nhìn nhau cười cười nói nói. Trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh bừng bừng thiêu đốt.

"PHÓ MIỂU!!!".

Tống Quân An lớn tiếng gọi tên Phó Miểu, dọa hai người giật mình, nhảy dựng lên.

"Tống Quân An là ngươi hả?". 

Phó Miểu cảm thấy thực buồn bực, hắn như thế nào lại chạy tới đây nữa chứ? Chẳng phải nương mình đã cự tuyệt Trương đại nương cầu hôn rồi sao?.

Trương Vĩ nhìn hai người, vốn cảm thấy có gì đó bất thường, nguyên lai là chuyện tình yêu của tiểu hài tử a.

"Hai ngươi tán gẫu đi, ta mang đồ vào trước đây." 

Nói xong liền hướng trong nhà mà đi.

"Một mình ngươi có thể đi tiếp hay không? Nếu nặng quá thì chia làm hai chuyến cũng được."

Phó Miểu nhìn nhiều loại đồ vật như vậy chất lên, chiếc xe đạp nhìn qua có vẻ cực kì bất kham.

"Không thành vấn đề, yên tâm đi!". 

Trương Vĩ dứt lời thì liền nhanh chóng đẩy xe đạp vào cửa. Tống Quân An nhìn hai người hỗ động cho nhau, ngay cả hốc mắt cũng đều đỏ bừng.

"Tống Quân An! Ngươi có chuyện gì thì nói mau, trong nhà ta còn đang có việc đấy." 

Phó Miểu nhìn bộ dạng này của hắn, hôm nay thật sự quá khác thường. Xem ra hắn đã biết chuyện mẹ nàng cự tuyệt cầu thân của mẹ hắn.

"Vì cái gì ngươi lại cự tuyệt lời cầu hôn của mẹ ta?". 

Tống Quân An vừa mở miệng chính là chất vấn, hình ảnh vừa rồi đã khiến hắn mất đi toàn bộ phong độ ngày thường.

"Ta không thể cự tuyệt sao?". 

Phó Miểu thấy thực sự tức cười.

"Là bởi vì người vừa rồi đúng không?". 

Tống Quân An hung ác, chỉ vào hướng Trương Vĩ vừa đi. Trương Vĩ mới vừa bước vào cửa Phó gia, còn đang hớn hở khoe khoang hôm nay mang mấy thứ tốt tới thì mạc danh kỳ diệu bị nhằm vào.

Trương Vĩ   :(

"Tống Quân An! Không phải là bởi vì bất kì người nào khác, ngươi đừng có nói bậy, đơn giản chỉ là do ta không thích ngươi mà thôi." 

Phó Miểu hạ thấp giọng, dù sao chuyện này rơi vào trên người của ai, nếu để người trong thôn nghe được thì cũng rất khó coi, nàng đây là giữ mặt mũi cho hắn.

"Ngươi không thích ta??". 

Tống Quân An thì thào, vẻ mặt không dám tin.

"Đúng! Không thích! Giữa chúng ta chỉ có thể dừng lại ở bạn tốt, không có hơn." 

Phó Miểu thẳng thắn khẳng định lại một lần nữa. Tống Quân An một lời cũng không nói được, đứng như trời chồng tại chỗ mà nhìn Phó Miểu. Phó Miểu cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp quay đầu đi vào nhà.

Về đến nhà, Phó Miểu trực tiếp đem Phó Sâm đang ngủ khò khò gọi dậy.

"Nhị ca! Chớ ngủ nữa!". 

Phó Miểu cứng rắn đem hắn kéo từ trên giường xuống.

"Mới sáng sớm bảnh mắt ra, ngươi còn không cho người khác ngủ, ngươi có còn nhân tính hay không a?".

"Tống Quân An đang đứng ở cồng nhà ta kia kìa, ngươi tốt nhất là nhanh chóng đem hắn kéo đi chỗ khác cho ta, bằng không ta không muốn gả cho hắn cũng không được!". 

Phó Miểu trực tiếp nổi bão, quát hắn.

" Cái gì?". 

Phó Sâm lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi đi thẳng ra ngoài. Đi tới cửa, quả nhiên thấy Tống Quân An vẫn còn đứng ở đó. Cả người hắn nhìn qua thực không thích hợp, giống y như quả cà héo bị phơi sương.

"Tiểu Tống tử! Ngươi đã đến rồi thì sao không vào tìm ta a. Đi vào đây chơi một chút. Hôm nay Trương Vĩ ca có mang đến rất nhiều đồ ăn ngon. Chúng ta đi vào chơi địa chủ nhé, trò này trên thành phố mới có đấy, hay lắm." 

Phó Sâm ý đồ muốn lôi kéo Tống Quân An vào cửa. Nhưng lúc này dù là ai kéo thì hắn cũng không hề nhúc nhích. Sống chết không chịu đi vào. Phó Sâm không có biện pháp, đành phải chuyển hướng, kéo hắn đi dạo ở bờ sông. Thời tiết tháng năm đã bắt đầu có nắng ấm, nhưng ở chỗ bờ sông này vẫn có gió vù vù thổi, lạnh buốt. Phó Sâm cùng Tống Quân An vừa đi tới thì khẽ rùng mình một cái.

"Ngươi rốt cuộc là làm sao? Ngươi nói một câu xem nào. Không phải chỉ là cự tuyệt ngươi cầu hôn thôi sao? Ngươi làm gì mà đến mức đó, ai nói muội muội của lão tử nhất định phải gả cho ngươi hả?". 

Phó Sâm nhìn bộ dạng này của hắn thì cũng nhanh chóng sinh khí. Tống Quân An khiếp sợ nhìn lại, Phó Sâm lừ mắt. Hừ, rốt cục thì ngươi cũng có chút phản ứng.

"Nàng không thích ngươi không đại biểu cho việc ngươi không tốt, chính là không có tình cảm luyến ái với ngươi thôi. Ngươi ngàn vạn lần đừng có chưng cái bộ dáng muốn sống muốn chết kia ra. Ta nhìn cũng thấy khó chịu. Ngươi có phải là cháu đích tôn của Tống gia hay không? Nếu phải thì còn không mau tìm cách đứng lên. Tiền đồ ngươi vẫn còn đang rộng mở, lập tức sẽ lên đại học, ngươi còn sợ không tìm thấy tức phụ hay sao? Việc gì mà cứ phải treo cổ trên một thân cây chứ?". 

Phó Sâm nói chuyện với Tống Quân An, vừa đe dọa, vừa ân cần dụ dỗ. Rốt cục, một lát sau hắn liền có vẻ tốt hơn rất nhiều.

"Đây chính là mối tình đầu của ta a!". 

Tống Quân An hồi lâu mới lên tiếng, ẩn ẩn vẫn có chút bi thương. Phó Sâm mới không quản cái kia, chỉ cần để ngươi trở về nhà, thì ta liền hoàn thành nhiệm vụ.
Bình Luận (0)
Comment