Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 122

Đến cuối tuần, Phó Diễm ăn sáng xong liền đứng sẵn ở cửa để chờ Tiền Tuyển, lại nghĩ chắc có lẽ hắn cũng không biết nhà mình ở chỗ nào, cuối cùng nàng liền quyết định đi đến đầu thôn đứng chờ. Làm bạn bên cạnh nàng chính là Tướng Quân cùng Mộc Hoa.

Vượng Tài mấy ngày nay đều không dám rời khỏi nhà bởi vì Cát Tường sắp sinh con. Vượng Tài có vẻ cũng rất là lo lắng. Đúng vậy! Tiểu mèo hoang kia cũng có tên, chính là Cát Tường. Sở dĩ nó có cái tên như vậy là bởi vì Phó Vi, Phó Dung vô tình phát hiện ra, hoa văn trên người nó rất giống hình chữ " Cát", cho nên Phó Đại Ny liền đặt cho nó một cái tên, gọi là Cát Tường. (Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Hai con mèo còn lại trước đây đều e ngại Vượng Tài, mỗi lần muốn đến gần người Phó Diễm thì đều bị Vượng Tài giáo huấn. Kéo dài mãi cho đến tận khi trưởng thành rồi thì cũng không dám quá phận. Cho nên gần đây khi Vượng Tài không rảnh quan tâm nữa thì bọn chúng mới dám hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Hai con mèo đi theo phía sau Phó Diễm giống hệt như hai người bảo tiêu, hơn nữa Tướng Quân còn là con mèo đen có đôi mắt màu đồng dị biệt, trông rất mới lạ. Thời điểm Tiền Tuyển nhìn thấy Phó Diễm cũng chính là lúc thấy được cảnh tượng, một con mèo đen lớn đang ngồi xổm dưới chân nàng. Phó Diễm vẫn theo thói quen gọi hắn là Tiền Tuyển, nàng nghĩ thực ra thì tên cũng chỉ là cái danh hiệu mà thôi.

"Đây là mèo nhà ngươi sao?".

Tiền Tuyển đối với mèo có chút mẫn cảm, hơi phân vân, không dám ngay lập tức đi qua.

"Đây là mèo của nhị ca cùng đại tỷ ta. Như thế nào, ngươi sợ hãi?".

Phó Diễm nhìn Tiền Tuyển vẫn đứng yên tại chỗ, chậm chạp không dám nhích lại gần mình thì lên tiếng châm chọc hắn.


"Ta đối với mèo có hơi mẫn cảm một chút. Ngươi.. hắt xì...".

Phó Diễm vẻ mặt đầy ba chấm. Cuối cùng đành phải để Tướng Quân cùng Mộc Hoa về nhà trước, sau đó hai người mới thong thả đi sau. Phó Diễm đã sớm báo ở nhà là hôm nay sẽ có một bạn học cùng lớp đến nhà để học vẽ bùa, cho nên người trong nhà cũng biết, nhưng không nghĩ tới người đến lại là một cái tiểu nam sinh trắng trẻo tuấn tú như vậy.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Bề ngoài của Tiền Tuyển cũng là vô cùng tốt, khuyết điểm duy nhất của hắn chính là khi mới nhìn qua thì có vẻ hơi văn nhược một chút mà thôi, nói tóm lại, cũng coi như là một tiểu soái ca. Hơn nữa hắn chỉ cần nói chuyện thì sẽ liền đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng đáng yêu này lại càng khiến cho Vương Thục Mai cùng Phó Đại Ny bùng nổ tình thương mẫu tử dạt dào. Tiền Tuyển còn mang theo cả chút đặc sản của đế đô, sau khi chào hỏi thì liền mang ra, hai tay giao cho Vương Thục Mai. Phó Diễm thấy vậy thì âm thầm bĩu môi, đúng là giả tạo mà, trên thực tế hắn mới chính là cái tiểu ma đầu nha.

Nói thẳng ra thì đúng là tính cách Tiền Tuyển thật sự không thể tính là tốt, việc hắn vừa nói chuyện liền đỏ mặt, đó chính là trời sinh, ngược lại đây cũng coi như là một loại thiên phú ngụy trang, nhưng thực tế, hắn chính là loại người cực kì phúc hắc đen tối, còn giỏi việc tra tấn người khác, nếu không phải do đạo hạnh của Phó Diễm cao như vậy thì đã sớm bại dưới tay của hắn. Người này vẫn là nên ít lui tới thì hơn. Nếu không phải có hứng thú với truyền thừa của hắn thì Phó Diễm còn lâu mới muốn phản ứng với hắn.

"Ta làm mẫu một lần, ngươi nhìn cho thật kĩ vào. Nếu vẫn còn không học được thì cũng đừng có đến oán trách ta."

Phó Diễm dẫn hắn vào trong thư phòng, vừa nói xong liền cầm lấy bút lông, trực tiếp vẽ xuống một tấm mê huyễn phù. Tiền Tuyển ngồi bên cạnh gật gật đầu, chăm chú nhìn vào động tác của Phó Diễm. Nhìn Phó Diễm vẽ liền một mạch hai lá bùa xong, Tiền Tuyển mới bắt đầu vẽ theo, nhưng không hiểu sao, ba lần sau đó đều không thành công, có lẽ do trình tự của hắn bị sai sót một chút. Mãi đến tận lần thứ mười thì hắn mới hơi hơi đụng đến cửa môn đạo của loại phù này. Lúc này Tiền Tuyển đã mồ hôi đầm đìa, việc vẽ bùa này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, với công lực hiện tại của hắn thì dùng hết sức may ra mỗi ngày có thể vẽ ra được một lá mê huyễn phù có thể sử dụng.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Ngươi cũng quá vô dụng rồi, ta xem ngươi rõ ràng cũng không khác gì những kẻ kia, vậy mà dám nói là thiên phú không tệ, đúng là tự dát vàng lên mặt mà."

Phó Diễm lên tiếng châm chọc hắn một chút. Tiền Tuyển thì giống như không nghe thấy, sau khi uống một hớp nước thì lại nhanh chóng đứng lên, tiếp tục vẽ. Lúc sau hắn đã vẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì trình tự đều đúng, nhưng lực đạo vẫn còn chưa đủ.


"Ta sẽ vẽ lại một lần nữa, ngươi chú ý hô hấp của ta."

Phó Diễm đã sớm phát hiện ra, con đường của Tiền Tuyển cùng nàng không hề giống nhau. Tiểu tử này rõ ràng cũng đã từng luyện qua một loại nội công tâm pháp nào đó, hơn nữa có vẻ còn luyện rất nhiều năm rồi. Trong nhất thời, nội tâm Phó Diễm chợt bừng lên sự mến mộ nhân tài. Nếu như nàng không gặp được kì ngộ thì so ra, nhất định kém hắn không chỉ một đoạn thôi đâu. Cho nên hắn nói hắn là người thừa kế, Phó Diễm cũng tin đây là sự thật.

Tiền Tuyển nghe Phó Diễm chỉ điểm, hơi ngẩn ra một chút sau đó chợt lóe ra một ý tưởng mới, lúc Phó Diễm vẽ bùa, hắn ngừng thở lại, sợ hô hấp của chính mình sẽ ảnh hưởng đến việc lắng nghe tiếng hít thở của nàng, sau khi nghe rõ ràng rồi, hắn mới bắt đầu từ từ học theo.

Rất nhiều năm sau, khi Tiền Tuyển đã trở thành một đại sự người người kính ngưỡng, đủ sức trùng kiến lại vinh quang của gia tộc, hắn vẫn không thể nào quên được những bước thay đổi đầu tiên của mình, đó là một ngày hè rất lâu về trước, sau giờ ngọ, một tiểu cô nương tên là Phó Diễm đã không hề giấu diếm mà chỉ bảo mình từng chút một, vẽ bùa như thế nào để mang lại hiệu quả tốt nhất.

Tiền Tuyển được Phó Diễm dẫn dắt, thời điểm tiếp tục vẽ liền dụng tâm, điều chỉnh hô hấp của mình, một nét lại tiếp một nét, khi nét bút cuối cùng hạ xuống thì lá bùa trên bàn trực tiếp hiện lên một trận quang mang mỏng manh. Tiền Tuyển nhìn thấy trận quang mang kia thì mừng rỡ không thôi, nhanh chóng cầm lá bùa lên, nhìn chăm chúu.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Thành... thành rồi.. ngươi mau mau... Mau nhìn nè."

Tiền Tuyển quá phấn khích, sốt ruột đến mức nói lắp. Phó Diễm cũng tiến lại gần để nhìn xem thì thấy quả thật là đã thành công, tuy nhiên hiệu lực không mạnh được như của nàng.


"Thời điểm ngươi bắt đầu vẽ bùa, nội tâm ngươi phải luôn duy trì ý niệm sẽ thành công, không được có tạp niệm, như vậy thì đảm bảo tỷ lệ thành công sẽ là trăm phần trăm."

Phó Diễm bắt đầu nhìn Tiền Tuyển với con mắt khác, phải công nhận hắn cũng là một nhân tài, bèn có tâm chỉ điểm thêm vài câu. Tiền Tuyển nghe Phó Diễm nói vậy thì yên lặng, như có điều suy nghĩ, hắn phảng phất giống như đã tìm được bình cảnh hiện tại của chính mình. Chỉ cần vượt qua được thì trình độ của hắn sẽ tiến bộ cực nhanh. Suốt nửa năm qua, hắn vẫn luôn dậm chân tại chỗ, năng lực không hề có tiến triển gì, trong nội tâm nhiều lúc cũng không tránh khỏi thất vọng và buồn chán. Nhất là từ khi biết được cha mình lại kết hôn, hắn chưa bao giờ thực sự bình tĩnh cả.

Phó Diễm nhìn đứa nhỏ này, cũng không ngu ngốc, chẳng qua không tránh được rằng buộc của tình cảm thế tục mà thôi, nói đi cũng phải nói lại, làm gì có ai dễ dàng thoát được những thứ hỉ, nộ, ái, ố này? Đức Phật đã từng nói, trong bất cứ việc gì, tham, sân, si chính là tối kỵ. Nhưng nếu không có những thứ cảm xúc cạnh tranh này thì nhân loại sẽ không thể phát triển được, thế giới cũng sẽ không có tiến bộ.

Sau một hồi, Tiền Tuyển rất nhanh đã kịp phản ứng lại, sau đó tiếp tục cầm bút lên, vẽ một tấm rồi lại tiếp một tấm, lúc đặt bút xuống, kim quang trên lá bùa phát ra kéo dài, không tiêu tan. Ước chừng so với lá bùa đầu tiên, thời gian phải áng chừng hơn ba mươi giây, sau đó kim quang mới tán đi.

Phó Diễm cũng thực sự kinh ngạc, tiểu tử này, thiên phú thật không sai! Nếu không phải lão tổ tông có di huấn không truyền cho người ngoài thì nàng đã muốn thu hắn làm đồ đệ rồi. Quay sang nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt Phó Diễm không dấu được thưởng thức bên trong. Tiền Tuyển càng không cần phải nói, hắn cực kì cao hứng, Phó Diễm dạy hắn một mạch cho tới tận trưa, trình độ của hắn cũng tiến bộ một khoảng lớn.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Được rồi! Hiện tại ta sẽ dạy cho ngươi một loài phù chú tổ truyền của nhà ta, thứ này ta cũng chỉ mới nhìn ở trong sách, cho tới bây giờ cũng chưa từng vẽ thành công. Nhưng ta nhớ rất rõ. Hiệu lực cụ thể của nó như thế nào ta cũng không biết. Trước khi học, ngươi phải đáp ứng ta, không được dùng nó để đi làm chuyện xấu."

Tiền Tuyển cực kì nghiêm túc, yêu cầu Phó Diễm phát lời thề.

"Không thành vấn đề, đây là loại phù gì?."

Những lời Tiền Tuyển vừa nói thành công gợi lên hứng thú của Phó Diễm.


"Khuân vác phù."

"Vậy ngươi thử vẽ bộ dáng của nó ra cho ta nhìn xem."

Phó Diễm có chút nóng lòng, không thể chờ đợi được. Nàng muốn biết cái loại khuân vác phù này có phải là loại mình đang nghĩ trong đầu hay không. Trong sách của lão tổ tông cũng có đề cập đến loại phù chú này, tuy nhiên chỉ có một nửa, không được đầy đủ. Nàng đã từng thử rất lâu mà vẫn không thể khôi phục thành công nửa còn lại. Nếu lần này có thể thành công thì chuyến đi này nàng sẽ gia tăng thêm được một ít bảo đảm. Tiền Tuyển lấy một tờ giấy ra, không cần nghĩ ngợi mà trực tiếp đưa bút vẽ luôn. Nhìn bộ dáng lưu loát này, nhất định là hắn đã nhớ rõ, cũng rất quen thuộc.

"Không đúng! Nơi này không nên như vậy, hẳn là phải xoay ngược lại. Không! Nơi này hẳn là như vậy...".

Thời điểm Tiền Tuyển vẽ bùa, trong lòng Phó Diễm liền tự nhủ thầm thật lâu. Loại phù chú này quả thật có liên hệ cùng với nửa lá bùa trong sách của lão tổ tông, tuy nói không hoàn toàn giống nhau, nhưng so với nửa lá bùa của nàng còn đầy đủ hơn.

Không đợi Tiền Tuyển vẽ xong, Phó Diễm liền cầm bút lên, nghĩ lại nửa lá bùa kia một lần, sau đó kết hợp với nửa lá bùa Tiền Tuyển vừa vẽ, trực tiếp vẽ ra một lá bùa mới hoàn chỉnh. Tiền Tuyển bên cạnh thấy một màn như vậy thì miệng há to, không khép lại được, cái này...đây thật sự là yêu nghiệt mà.... Người này lấy linh cảm từ đâu mà ngay dưới mắt mình có thể vẽ ra một loại bùa mới hoàn chỉnh như vậy?.

"Ngươi... Ngươi...".

Tiền Tuyển khẩn trương lại bắt đầu nói lắp. Phó Diễm cầm lá bùa kia lên, thổi một chút, lập tức dán lên cái ghế bên cạnh. Vẽ xong rồi vẫn cần phải xem nó có hiệu quả như thế nào. Chỉ thấy cái ghế dựa kia, bằng mắt thường thấy được, chậm rãi thu nhỏ kích cỡ, đến khi còn bằng bàn tay thì dừng lại, trở thành một thứ đồ chơi bỏ túi. Thật sự quá thần kì rồi!.

Đáng lẽ ngày mai mình mới đăng chương này, nhưng biết mọi người đều muốn đọc sớm nên up luôn. Từ đoạn này truyện sẽ càng ngày càng có nhiều tình tiết hấp dẫn nhé cả nhà! Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!.

Bình Luận (0)
Comment