Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 13

Có biến hóa khác thường trong giới chỉ của ta, ta bình tĩnh tạm biệt Hạ Từ Thanh, sau đó đi ra khỏi sân nhỏ, tiến về phía sau núi.

Ta buộc tóc Ân Chu và cánh hoa trên vai hắn ta lại, làm một phép thuật nhỏ, một khi hắn tới gần đám hoa Ngân Châu kia thì ta sẽ biết đầu tiên.

Ta đi qua con đường mòn yên tĩnh, rẽ thêm mấy lần, cuối cùng mới tới biển hoa Ngân Châu, lại thấy một bóng người đang tiến vào rừng cấm.

Rừng cấm không thiết kế phòng ngự quá mạnh, bởi vì trận pháp này là lão tổ của Phù Lăng Tông thiết lập, lão tổ đã phi thăng, những trận pháp còn lại thì ở chín khu vực khác nhau, mục đích là trấn áp ma vực dưới chân núi.

Trăm ngàn năm qua không có thay đổi gì, những đệ tử bình thường như ta đều không làm gì được trận pháp này, sau nhiều năm truyền miệng thì nơi này đã trở thành rừng cấm.

Kiếp trước, thời gian này ta vẫn đang bị đả kích, nhưng cũng nghe thấy tiếng kết giới có dị động, sư phụ ta mười năm gần đây cũng bạc cả đầu, đủ thấy đã hao phí tinh thần tới cỡ nào.

Ta dùng quyết pháp ẩn thân, ký thác tinh thần vào một con chim tước.

Chim tước bay sát theo bóng đen kia, càng vào càng sâu, sương mù cũng dày lên.

Từ khoảng cách này, ta có thể thấy rõ người kia, hắn quay đầu lại, ngũ quan rất quen thuộc, chính là Ân Chu.

Hắn trực tiếp đi vào chỗ sâu, không hề hay biết có một con chim bám theo sau.

Cỏ hoang xung quanh mọc rất cao, sương mù dần dần đặc.

Có người ở sâu trong rừng cấm chờ hắn ta, người kia mặc áo bào đen, che mặt bằng mũ rộng vành, quanh thân có sương mù bay lượn, giọng nói khàn khàn: “Ngươi cũng Trúc Cơ rồi, không uổng phí công sức của ta. Thù lao ta nói ngươi đã mang đến chưa?”

Mặc dù thân ta ở ngoài rừng, nhưng từ nhỏ ta đã rất mẫn cảm với ma khí, dưới làn sương đen kia chắc chắn là ma tộc.

Hôm đó ta thấy trong mắt Ân Chu có một vệt đen khẽ lóe lên, ta đã sinh lòng nghi ngờ, không ngờ hắn ta lại thật sự thông đồng với ma tộc.

Ân Chu lấy một chiếc bình bằng bạch ngọc tinh xảo ra khỏi tay áo, hình như là linh khí, bên ngoài tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Người áo đen nhận lấy, giọng nói khàn đặc pha lẫn sự vui sướng, gã đổ chất lỏng màu đỏ gì đó vào bình, một tế đàn bỗng hiện lên trong làn sương đen. Gã kết ấn mấy lần, chất lỏng trong bầu đổ ngược lên tế đàn, nhưng lại không có chút thay đổi nào xuất hiện.

Người áo đen nghi ngờ ồ một tiếng.

Ân Chu tái mặt, rút dây trói ma từ tay áo ra, tay phải cầm kiếm đâm về phía người áo đen, hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói: “Là Bình Phù Dung giả đó, ngươi tưởng ta thật sự coi trọng yêu pháp gì đó của ngươi chắc? Ta chỉ diễn với ngươi cho vui mà thôi! Còn bắt ta trộm bình ngọc của cha ta, thật sự là quá đề cao bản thân rồi! Nếu ta bắt được ngươi, hẳn là còn có mặt mũi hơn việc Vãn Nhĩ Nhĩ đánh bại Triều Châu nữa, nhất định cha ta sẽ coi trọng ta hơn vài phần.”

Hắn ta có nắm chắc như vậy, bởi vì dây thừng trói quỷ này dùng quá tốt, là đồ của lão tổ để lại, tu vi không cao cũng có thể bắt được ma tộc.

Người áo đen đỡ kiếm, dây trói quỷ nghe lệnh bay ra ngoài, mà khi tới gần người áo đen lại rơi xuống đất, không có tác dụng gì với gã cả.

Không chỉ có Ân Chu mà ta cũng ngây ngẩn cả người.

Sao lại như thế?

Bàn tay khô gầy lập tức bóp lấy cổ Ân Chu, mặt hắn tím lại, trợn mắt nhìn người áo đen.

Ta thầm mắng Ân Chu, đúng là tự cho mình thông minh!

Lúc này, sư phụ không có trong môn phái, người ta có thể cầu xin trợ giúp cũng chỉ có một.

Ta thả một con Ngọc Chỉ Điệp ra khỏi Nạp Linh giới chỉ, sau đó cất bước đi về phía rừng cấm.

Con chim tước kia vẫn làm mắt của ta, nhìn tất cả mọi việc xảy ra bên trong.

Ân Chu bị ném ngã trên đất, thở hổn hển.

Người áo đen hỏi hắn ta: “Ngươi không hận sao? Tư chất ngươi bình thường, có cố gắng tới đâu cũng không sánh nổi với những người như Triều Châu, Vãn Nhĩ Nhĩ. Ngay cả cha ngươi cũng coi ngươi là một nỗi ô nhục. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, cầm Bình Phù Dung đến!”

Ân Chu hơi thất thần, sau đó cười cay nghiệt: “Ngươi nằm mơ đi! Ta chính là đệ tử Phù Lăng Tông, sao có thể giao dịch với ma tu nhu ngươi được, hừ, nực cười!”

Bỗng khuôn mặt hắn run lên, thừa nhận đau khổ bị thiêu đốt linh hồn.

Người áo đen xoay người, nhìn con chim tước kia, ta thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo, con chim bị đá đánh trúng, rơi trên mặt đất.

Ta mất đi tầm nhìn, chỉ nghe được giọng Ân Chu bỗng nhiên cao vút lên: “Ngươi… Thì ra là ngươi!”

Trên đường đi, sương mù càng thêm dày đặc, ma khí nồng nặc bao lấy ta, hô hấp cũng khó khăn.

Ta có huyết mạch thuần khiết của phụ thần, không chịu được trọc khí dơ bẩn này, giống như bị sa vào vũng bùn, hành động và suy nghĩ của ta đều trở nên chậm chạp.
Bình Luận (0)
Comment