Những ngày tiếp theo, họ đắm chìm trong thế giới băng tuyết, vui chơi thỏa thích. Ngay cả Chương Vận Nghi cũng cảm thấy tiếc nuối, giá như kiếp trước cô đã đến đây thì tốt biết mấy. Nhưng may mắn thay, kiếp này cô đã không bỏ lỡ. Họ đến một nơi tuyết phủ trắng xóa và dày đặc, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Phải thừa nhận rằng, Trần Khoát đã ăn sâu vào trái tim cô, đến mức ngay cả khi đang vui chơi, cô vẫn không ngừng nhớ về anh.
Mũi cô đỏ ửng vì lạnh, cô cần mẫn nặn một đôi người tuyết.
Cô đã chuẩn bị sẵn những chiếc cúc áo cắt ra từ áo khoác, gắn lên người tuyết.
Sau một trận ném tuyết thua thảm bại, Đới Giai lê bước đến tìm bạn thân, thấy cô dành nhiều thời gian như vậy để nặn người tuyết, định cười nhạo sự ngây thơ trẻ con của cô, nhưng khi nhìn thấy những chiếc cúc áo trên người tuyết, cô ấy lại chợt hiểu ra, “Là cậu ấy sao?”
Có lẽ chỉ có Chương Vận Nghi mới hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói đó của cô ấy.
Lông mi của Chương Vận Nghi phủ đầy tuyết, tan chảy như một giọt nước mắt trong suốt. Ánh mắt cô lấp lánh hạnh phúc, “Là anh ấy!”
Ngay cả Đới Giai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong cô.
Chương Vận Nghi ngồi bên cạnh người tuyết, đội chiếc mũ len, cười tươi hướng về phía ống kính.
Cô gửi ngay bức ảnh này cho Trần Khoát: [Hình ảnh]
Đây là một món quà nhỏ, một chi tiết chỉ có những người tinh tế mới có thể nhận ra.
Cô đã phát hiện ra, liệu anh có nhận ra không?
Trong những ngày qua, Trần Khoát cố gắng duy trì nhịp sinh hoạt đều đặn, nhưng do sống chung phòng, nên anh không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng. Anh ngủ muộn, nhưng vẫn không tắt chuông báo thức, thức dậy và gọi điện cho cô, thường chỉ nói vài câu rồi tắt máy, sau đó ngủ tiếp.
Khi anh mở mắt lần nữa, đã gần trưa, anh cầm điện thoại xem cô có nhắn tin cho mình không.
Cô luôn gửi cho anh rất nhiều ảnh.
Anh rất cẩn thận mà xem từng tấm một.
Hôm nay có chút kỳ lạ, sao cô chỉ gửi một tấm thôi vậy? Anh lười biếng mở ảnh ra, đầu tiên là nhìn thấy cô trong ảnh đang cười rất tươi, anh cũng mỉm cười theo, sau đó mới chú ý đến người tuyết bên cạnh cô.
Anh phóng to bức ảnh, dừng lại ở chiếc cúc áo trên người tuyết.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh bật cười ngắn ngủi, giọng cười khàn khàn, buông một tay xuống, vẫn cầm điện thoại, tay kia đưa lên che mắt, có chút ngại ngùng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
Sao cô lại phát hiện ra nhỉ?
Anh đợi vài phút, nằm nghiêng, gõ từng chữ một: [Anh thấy rồi, về nói chuyện sau nhé.]
Tin nhắn của cô nhanh chóng hiện lên: [Anh sẽ khen em chứ?]
Anh cười khẽ: [Chắc chắn rồi.]
Sau đó cô không nhắn lại nữa, có lẽ đang đi chơi với bạn bè, anh cũng không nằm trên giường nữa, đứng dậy vệ sinh cá nhân, đứng trên ban công uống sữa. Đàn anh bước đến, vẻ mặt ngái ngủ, “Sữa này ngon lắm sao? Sao cậu cứ uống hoài vậy?”
“Cũng được.” Giọng điệu Trần Khoát rất nhẹ nhàng, chợt nhớ ra điều gì đó, mỉm cười, “Trước đây bạn gái em cũng từng hỏi em câu này.”
Đàn anh: ”?”
Anh ấy phục rồi, chiêu mộ được một vị đàn em mà ngày nào cũng nhắc đến bạn gái, cảm giác như ngày nào cũng bị tổn thương liên tục.
“Anh Hàng, trưa nay mọi người ăn gì thế?” Trần Khoát hỏi, “Để em đi mua cho, hôm nay em đãi.”
Đàn anh cười lớn, “Vui thế hả?”
Trần Khoát không nói gì, nhưng uống một ly sữa mà cũng vui như vậy, tâm trạng của anh đã lộ rõ trên khuôn mặt. Anh không còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó nữa, có lẽ vài năm nữa khi nhìn lại sẽ thấy chuyện này vô cùng ngây ngô trẻ con, nhưng lúc đó, anh vẫn chưa hiểu rõ cô, anh bất lực, chỉ có thể nặn một người tuyết nhỏ trên bồn hoa mà cô đi ngang qua mỗi ngày.
Nếu biết cô sẽ phát hiện ra.
Chắc chắn là anh sẽ nặn đẹp hơn rồi.
-
“Chương Vận Nghi, cho tớ mượn máy làm tóc xoăn được không?”
Chương Vận Nghi đang pha cà phê, mở tủ quần áo bên cạnh, lấy máy làm tóc xoăn ra đưa cho bạn cùng phòng, ân cần dặn dò, “Cẩn thận đừng để bị bỏng nhé.”
Sáng thứ bảy, thời gian rảnh rỗi, chỉ có cô và một bạn cùng phòng khác ở trong phòng.
Hiếm khi có thời gian rảnh như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi không quen.
Bạn cùng phòng ngồi trước bàn học vừa làm tóc vừa hỏi: “Lạ nhỉ, sao hôm nay cậu lại không đi hẹn hò vậy?”
Những người quen biết Chương Vận Nghi đều biết cô có bạn trai, hầu như tuần nào cũng tranh thủ gặp mặt một lần, tình cảm rất ổn định.
“Anh ấy bận, hai ngày nay không đi được, nhưng bọn tớ đã hẹn nhau tuần sau đi tắm suối nước nóng rồi ~”
Từ học kỳ hai năm nhất cô và Trần Khoát đã trở nên vô cùng bận rộn, lịch học dày đặc, cô đăng ký chuyển ngành vào cuối tháng 5, nỗ lực hết mình như thời ôn thi đại học, hoàn thành được điều mà người khác cho là khó khăn, cô trở thành một sinh viên ngành Phát thanh.
Trần Khoát còn bận rộn hơn cả cô, ban đầu anh chỉ là trợ lý trong nhóm, làm việc cùng các đàn anh đàn chị khóa trên, dần dần, anh cũng có tham vọng riêng, như anh từng nói với cô, sau này làm gì thì đến lúc cần biết sẽ tự biết thôi.
Anh đã biết rồi.
Sau một năm, từ vị trí không ai để ý, anh đã trở thành người mà các đàn anh đàn chị khóa trên thường xuyên cùng thảo luận những việc quan trọng.
Đối với Chương Vận Nghi mà nói, sự thay đổi rõ rệt nhất chính là...
Phòng khách sạn ngày càng lớn, và quà anh tặng cũng càng ngày càng đắt tiền.
“Vậy hôm nay cậu phải cẩn thận một chút đấy.” Bạn cùng phòng nói đùa, “Biết đâu lại gặp được cái anh chàng Tiếu Triết đó, tớ không biết nên khen cậu ấy kiên trì hay chê cậu ấy mặt dày nữa.”
Chương Vận Nghi nhấp một ngụm cà phê, suýt nữa thì bị sặc, “...”
Đôi khi cô cũng muốn cảm thán sự kỳ diệu của số phận, vào kỳ nghỉ đông năm nhất, cô và các bạn cùng phòng gặp nhau ở thành phố Hà Bắc, vui chơi suốt mấy ngày, và cũng vì thế mà tình cờ kết bạn với người bạn kiếp trước, trao đổi thông tin liên lạc.
Trong năm nay, thỉnh thoảng họ vẫn giữ liên lạc với nhau, quan hệ không quá thân thiết, tháng trước người bạn đó bị ốm phải nhập viện, cô đến thăm, tại bệnh viện lại gặp Tiếu Triết cũng đến thăm người thân.
Sau đó, Tiếu Triết liên tục đến trường Đại học Truyền thông Trung Quốc trong tháng này, tuần trước còn bị Trần Khoát bắt gặp, nhưng lúc đó anh không nói gì, dường như đã quen rồi, tỏ ra rất điềm tĩnh.
“Nhưng tính tình của bạn trai cậu tốt thật đấy.”
Bạn cùng phòng chân thành khen, “Cảm xúc ổn định, không ghen tuông vô cớ, tốt thật đấy!”
Lời nói thì hay thế thôi, nhưng Chương Vận Nghi không khỏi nghi ngờ bản thân có vấn đề, trước đây khi Trần Khoát ghen thầm, tuy cô không khó chịu nhưng cũng cảm thấy buồn cười, lần này gặp Tiếu Triết, anh lại không hề lạnh nhạt chút nào, xử lý rất đàng hoàng, ai thấy cũng khen anh chín chắn, sao ngược lại cô lại cảm thấy kỳ lạ nhỉ?
Khi bạn cùng phòng làm xong tóc và ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô ngồi chống cằm suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra, năm nay anh đã hai mươi tuổi rồi, chắc chắn sẽ chín chắn hơn so với hồi mười tám, mười chín tuổi!
Hơn nữa chắc chắn là anh biết rằng, cô chỉ thích anh mà thôi.
Không nghĩ ngợi thêm nữa, cô mở máy tính bắt đầu học, vô thức uống hết ly cà phê sáng, liếc nhìn điện thoại, đã gần một tiếng trôi qua, tắt máy tính bỏ vào balo, chuẩn bị đến căng tin ăn trưa, chiều đến thư viện.
Bước ra khỏi ký túc xá, trong lòng vẫn đang phân vân không biết chọn căng tin nào, thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi từ Trần Khoát.
“Đã ăn trưa chưa?” Anh hỏi.
“Em đang trên đường đến căng tin, còn anh thì sao?”
“Anh đã ăn cùng đám anh Hàng rồi, bây giờ trở về tiếp tục làm việc.”
Cô nghe giọng anh có chút bực bội, không nhịn được cười, “Đối xử với công việc nghiêm túc chút đi được không? Hả tổng giám đốc Trần.”
Anh vốn đang bực bội, nghe cô trêu chọc thì tâm trạng chuyển từ âm sang dương, nhẹ nhàng nói, “Đừng cười anh.”
Nhưng kỳ lạ là, khi nhưng người khác như lão Phì hay lão Vương gọi anh là tổng giám đốc Trần, anh chỉ muốn đấm cho một phát, còn khi cô gọi anh là tổng giám đốc Trần, trong lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả, rồi lại tràn đầy động lực, như thể đó là nguồn sức mạnh của anh vậy.
Nói chuyện đơn giản vài câu rồi tắt máy, Chương Vận Nghi đến căng tin mua cơm, vừa ngồi xuống ăn được vài miếng, quen tay lướt điện thoại xem bảng tin, thì đột nhiên sững sờ —
Anh Hàng: [Tôi yêu Thiên Tân!]
Đính kèm vài bức ảnh, có ảnh đồ ăn, cũng có ảnh du lịch tiêu chuẩn.
Miếng cơm trong miệng cô nghẹn lại, không nuốt nổi, món ăn yêu thích hàng ngày cũng mất hết hương vị, nhưng cô không muốn lãng phí tiền, tắt điện thoại, từng miếng từng miếng mà ăn hết, ăn cạn bát canh, nỗi bực bội trong lòng dần tan biến.
Cô lập tức đứng dậy, mặt lạnh lùng bước nhanh ra khỏi căng tin, hướng thẳng đến cổng trường.
Trong lúc phân vân giữa việc đi taxi hay đi tàu điện ngầm, khó khăn cân nhắc suốt mấy phút, không được, hôm nay cô phải đi taxi mới được!
Cô bắt một chiếc taxi, ngồi ở ghế sau, trời lạnh không muốn gõ phím, gọi điện cho Đới Giai, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, vừa nghe thấy tiếng “Alo”, cô lập tức nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, giận dữ nói, “Anh ấy chết chắc rồi!”
Người cuối cùng lừa cô...
À mà thôi, người đó vẫn còn đang sống tốt chán.
Đới Giai lại có chút bối rối, “Vậy là cậu đang nghi ngờ lớp trưởng cậu ấy... ừm?”
Chương Vận Nghi không do dự đáp lại: “Chắc chắn là không rồi!”
Ở bên nhau lâu như vậy, cô hiểu rõ anh thích cô đến mức nào hơn bất kỳ ai.
Bỏ qua điểm này, cô cũng tin tưởng vào nhân phẩm của anh, sẽ không hiểu lầm chuyện này.
“Nhưng mà!” Cô dừng lại một chút, “Anh ấy đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng tớ là sự thật, tớ nhất định phải tự mình đi xem mới được.”
Đới Giai suy nghĩ một lát, “Được, có chuyện gì cứ gọi cho tớ, tớ qua đó cũng không xa lắm đâu.”
...
Chương Vận Nghi quen thuộc mà đi đến cổng một khu dân cư, Trần Khoát và các đàn anh đàn chị khóa trên khi không có tiết học thường ở đây, cô không vội vàng đi lên, mà vào tiệm bánh bao bên cạnh, gọi điện cho anh, giọng nói dịu dàng cười nói, “Nhớ anh quá, đành đến đây tìm anh vậy, anh hỏi anh Hàng xem mọi người muốn uống gì không, để em mua mang lên nhé ~”
Trần Khoát im lặng một lát, rồi rầu rĩ nói, “Đợi anh.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, khi anh thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô, cô sửng sốt không thôi, không còn ý định chất vấn nữa, vội vàng nhón chân kiểm tra trán anh, “Sao lại đeo khẩu trang, anh bị ốm à? Sao không nói với em chứ?”
Trần Khoát ôm cô, siết chặt vòng tay, lặng lẽ rũ mắt, giọng nói ồm ồm, “... Cũng không nặng lắm.”
“Anh bị sốt hay là bị cảm cúm?” Cô lo lắng hỏi, “Dạo này trời chuyển mùa, nhiều người bị lắm, anh bị lây bệnh à? Đã uống thuốc chưa?”
Những câu hỏi của cô anh đều không trả lời được, chỉ biết chột dạ mà lảng tránh, “Em đến đây cũng đã mệt rồi, đi thôi, ngoài trời lạnh, để anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Ban đầu cô còn tưởng là anh sợ cô lo lắng nên giấu bệnh, nhưng lúc này anh lại có biểu hiện quá kỳ lạ, sau khi cô nghi ngờ theo anh vào trong phòng khách hạn, thật sự không biết anh đang úp úp mở mở cái gì, bèn duỗi tay muốn giật khẩu trang của anh xuống, nhưng anh lại né người tránh đi.
Hai người im lặng đối mặt với nhau, Trần Khoát đầu hàng, cúi đầu che đi ánh mắt hối hận, đành phải đưa tay lên, dưới ánh mắt của cô, nghiêng đầu tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt đầy vết thương.