Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 18

Vừa rồi Phí Thế Kiệt đi sau mấy bước. Cho nên khi Chương Vận Nghi và Trần Khoát nói chuyện với nhau, cậu ấy lại lui trở lại trong phòng dụng cụ, cũng không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu rất nhỏ trên mặt cô.

 

Dựa theo những gì nghe được, dù là khi Chương Vận Nghi gọi Trần Khoát hay khi cô xin nghỉ, thì giọng điệu đều rất có lực, nên Phí Thế Kiệt đoán rằng cô chỉ đang lười biếng, muốn trốn tiết thể dục thôi. Nhưng biết vậy mà không nói ra mới là đạo nghĩa.

 

“Uổng công tôi từng bảo với bọn họ là cậu đối xử công bằng như nhau đấy.”

 

Bị Trần Khoát thúc cùi chỏ cũng chẳng giận, Phí Thế Kiệt vẫn bá vai anh, hạ giọng ra vẻ thần bí: “Sao lại thế này? Tổ chức cảnh cáo cậu, thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”

 

“Tôi nói tôi đối xử công bằng khi nào?”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu cũng dần trở nên lười biếng: “Ví dụ như cậu ở chỗ tôi thì không tính là người.”

 

Là một con chó phiền phức, một con heo ăn rất nhiều.

 

Ai mà chịu nổi câu đó chứ? Cả hai đặt đồ bảo hộ xuống rồi lao vào vật nhau.

 

Nhưng mà thể lực Phí Thế Kiệt hoàn toàn không thể đấu lại Trần Khoát, mới được mấy chiêu đã thở hổn hển, mắng “đồ con bất hiếu” không biết bao nhiêu lần. Dù vậy, chuyện liên quan đến Chương Vận Nghi cũng xem như là bị lướt qua. Không phải là cậu ấy hay quên, mà vốn dĩ chỉ là đùa vui mà thôi. Hai người họ đã quen nhau lâu như vậy, cậu ấy hiểu rõ nhân phẩm của Trần Khoát.

 

Yêu sớm, yêu thầm, chỉ cần những từ này gắn vào Trần Khoát thôi đã cảm thấy lạc quẻ rồi. Thế nên giáo viên chủ nhiệm, cô Triệu, vẫn luôn rất yên tâm về anh. Mỗi lần nhắc nhở “một số người cực kỳ cá biệt, một số người nào, cô không chỉ đích danh đâu, nhưng tốt nhất là để tâm trí vào học hành đi”, ánh mắt của cô ấy lướt đi khắp lớp, chỉ duy nhất một người không nằm trong tầm ngắm, chính là niềm tự hào của cô ấy, Trần Khoát.

 

Hai người gây gổ với nhau xong, lại vác đồ bảo hộ, bá vai nhau đi ra sân vận động.

 

Cuối tháng 9, thời tiết không còn nóng bức nữa, vận động ngoài trời cũng không quá khó chịu nên ai trong lớp cũng đi đầy đủ.

 

Trần Khoát chạy đến nói với giáo viên thể dục chuyện Chương Vận Nghi xin nghỉ.

 

Giáo viên bộ môn đều rất tin tưởng anh, ngay cả lý do xin nghỉ cũng không hỏi kỹ, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

 

Sau khi Chương Vận Nghi trở về lớp học, định đọc sách một lát nhưng bụng khó chịu quá. Không giống Từ Thi Thi bị đau bụng kinh, cũng không như Đới Giai bị tiêu chảy, cô chỉ cảm thấy bụng dưới nặng trĩu, vừa căng tức vừa khó chịu. Những ngày này mỗi tháng, cô đều muốn hủy diệt thế giới. Mọi người đều đừng hòng được sống nữa!

 

Sự khó chịu này dường như cũng kéo đi nhiệt độ trên người, khiến cô cảm thấy lạnh dần.

 

Cô lấy một chiếc áo len mỏng trong cặp sách ra khoác lên, tiếp tục gục xuống bàn ngủ bù. Giữa giờ thể dục, có vài bạn lần lượt quay lại lớp. Nhưng chất lượng giấc ngủ của Chương Vận Nghi lại tốt đến lạ thường, cho dù xung quanh đang cãi cọ ồn ào, nhưng hàng mi của cô cũng chỉ mất kiên nhẫn mà khẽ run lên rồi ngủ tiếp, hoàn toàn không hề bị hoàn cảnh xung quanh làm ảnh hưởng chút nào. Ngay cả chiếc áo len khoác trên người, sau vài lần trở mình đã rơi xuống đất mà cô cũng không hay.

 

Trần Khoát cầm chai nước đi vào từ cửa sau lớp học, vừa ngước mắt lên đã thấy Chương Vận Nghi đang gục xuống bàn ngủ.

 

Anh phải đi ngang qua chỗ cô, nên bước chân nhẹ hơn, lúc đi ngang qua bàn của Thẩm Minh Duệ thì bất ngờ phát hiện một mảnh vải hồng rũ xuống bên cạnh ghế cô. Là áo của cô. Anh cúi người nhặt lên, nhẹ nhàng phủi bụi, hơi do dự một chút rồi giúp cô treo lại lên lưng ghế.

 

...

 

Chuông báo giờ ra chơi và vào lớp của trường đều giống nhau, có lúc khiến người ta sợ hãi, có lúc lại đầy mong đợi.

 

Một hồi chuông chói tai vang lên, Chương Vận Nghi giật mình tỉnh dậy, bật ngồi dậy, ánh mắt hoang mang. Nhìn quanh lớp học chỉ có một nửa bạn học, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới cảm thấy cánh tay hơi lạnh, quay đầu lại thì thấy chiếc áo len đang treo trên ghế.

 

Cô nghĩ, chắc là áo rơi xuống đất, rồi có ai tốt bụng giúp cô nhặt lên.

 

Hu hu hu, cô đã nói rồi mà, lớp 3 của họ toàn là thiên thần đáng yêu cả!

 

Tiết thể dục là tiết cuối cùng trong ngày hôm nay, bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi. Từ sân vận động trở về, Đới Giai đi đến bàn của Chương Vận Nghi, quan sát sắc mặt cô rồi hỏi: “Cậu đi căng tin với tớ hay là để tớ mang đồ về cho cậu?”

 

Chương Vận Nghi không chút suy nghĩ mà đáp ngay: “Tất nhiên là đi căng tin rồi!”

 

Bây giờ cô chỉ muốn ăn một bát hoành thánh nóng hổi, vì nếu mang đi, thì hương vị chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể. Ăn uống là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể qua loa được.

 

“Được thôi.” Trong lòng Đới Giai vẫn rất vui vẻ. Hội bạn thân của học sinh cấp ba thường khá cố định, nếu Chương Vận Nghi không đi ăn ở căng tin, thì cô ấy cũng không muốn chen vào nhóm khác. Nhưng nếu phải ngồi ăn cơm tối một mình thì lại hơi cô đơn.

 

“Cậu giúp tớ xem xem có bị tràn ra ngoài không với.”

 

Chương Vận Nghi đứng dậy, quay lưng về phía Đới Giai.

 

Đới Giai chỉ thiếu nước ngồi xổm xuống để kiểm tra thật kỹ, nhìn qua nhìn lại, rồi nhỏ giọng nói: “Yên tâm, không tràn đâu.”

 

Trước khi đến căng tin, Đới Giai đi cùng Chương Vận Nghi vào nhà vệ sinh. Sau khi bước ra, tinh thần của hai người đã phấn chấn hơn hẳn, vừa cười vừa nói chuyện trên đường đi tìm đồ ăn. Hai người đi hơi muộn, nhưng cũng may là tốc độ ăn của học sinh cấp ba đã được rèn luyện đến mức thượng thừa, chẳng có nhà ăn nào có thể so sánh với căng tin trường học về tốc độ đổi người ngồi trên bàn, nên rất nhanh đã tìm được chỗ trống để ngồi.

 

“Hay là lát nữa cậu xin phép lớp trưởng đi, tối nay đừng đi học tự học nữa, về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

 

Chủ yếu là dưới góc nhìn của một học sinh giỏi như Đới Giai, giờ tự học buổi tối cũng chỉ là phát đề cho mọi người làm bài, các thầy cô cũng không giảng bài gì cả. Dù sao thì trước ngọn núi lớn là kỳ thi đại học này, một tờ đề cỏn con thật sự không có gì đáng kể cả. Làm xong cũng không tiến bộ thần tốc, không làm cũng không lập tức tụt lại phía sau. Hơn nữa cùng là con gái, cô ấy biết khi đến tháng đúng là rất khó chịu, đến mức không thể tập trung được, không cần thiết phải cố gắng gượng làm gì cả.

 

Nhưng mà...

 

Nói đến đây, Đới Giai vẫn cảm thấy vui mừng thay cho Chương Vận Nghi: “Nếu cậu cứ đến đúng ngày thế này, thì sang năm sẽ không đụng phải kỳ thi đại học đâu.”

 

Bây giờ mới là ngày 25 thôi mà.

 

Lúc mới sống lại, mỗi khi nghe Đới Giai nói những lời này, Chương Vận Nghi còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ cô cũng nghĩ lại, rồi cũng cảm thấy may mắn thật. Theo trí nhớ của cô, kỳ kinh nguyệt của cô khá đều. Nhưng hồi trước, vì muốn tranh vai nữ phụ thứ tư trong một bộ phim tiên hiệp, nên cô đã điên cuồng giảm cân suốt hơn nửa tháng, lại còn dùng cách cực đoan, làm kinh nguyệt bị rối loạn hoàn toàn, suýt nữa thì dọa chết cô. Kiếm tiền thì quan trọng thật, nhưng chẳng có gì quan trọng hơn mạng sống của mình cả. Sau đó, cô mất vài tháng để điều chỉnh lại mới khôi phục lại bình thường được.

 

“Chắc chắn là sẽ không trùng đâu!” Chương Vận Nghi quả quyết nói.

 

Cô đã sống lại rồi mà! Đã từng trải qua một lần, chẳng lẽ cô còn không biết sao?

 

Nhưng điều làm tim cô nhói đau không phải chuyện này, mà là tất cả đề thi đại học, ngoài trừ bài viết văn ra, thì cô đều – quên – hết – sạch! Cô đã từng thử tập trung tinh thần, ngồi thiền tĩnh tâm, thậm chí còn tưởng tượng như mình đang tắm gội dâng hương để gợi nhớ, nhưng vẫn chẳng nhớ nổi một đề nào cả, cuốn hồi ức về kỳ thi đại học vẫn trống rỗng.

 

Chuyện này chắc là bình thường thôi nhỉ?

 

Có ai thi đại học xong rồi mà còn suốt ngày nghĩ đến bài thi, mười năm vẫn còn nhớ rõ đề bài không chứ?

 

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở, đến mức muốn bóp ch ết chính mình luôn. Thậm chí cả bát mì hoành thánh trước mắt cũng chẳng còn ngon lành nữa. Mỗi lần thảo luận về kỳ thi đại học với Đới Giai, là mỗi lần cô bị tổn thương nặng nề, mà tổn thương này còn không thể chữa lành được.

 

“Vậy cậu có xin nghỉ không?” Đới Giai ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt cô bi thương, còn tưởng rằng cô cảm thấy khó chịu quá, nên vội vàng quan tâm hỏi.

 

Chương Vận Nghi rất dao động. Nếu là cô trước đây, thậm chí không cần đợi Đới Giai nhắc, cô đã phi ngay đến chỗ Trần Khoát để xin giấy nghỉ phép rồi. Mặc dù trở về ký túc xá không ngủ được, nhưng mà cô cũng có thể tranh thủ đọc sách. Nhưng nói thế chỉ để lừa người khác thôi, chứ sao lừa nổi chính mình chứ?

 

“Thôi đi.” Cô lắc đầu, “Tớ còn chưa chữa xong đề tổng hợp khoa học tự nhiên ngày hôm qua nữa.”

 

Hai ngày nữa là thi tháng rồi. Nếu cô có thể nhớ được thêm một công thức nào đó, thì có khi còn kiếm thêm được mấy điểm cũng nên. Mặc dù cô có linh cảm rằng lần này thi chắc chắn không tốt lắm, dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ khiến cô Triệu nhồi máu cơ tim...

 

Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, Đới Giai cũng không nói gì thêm gì nữa, chỉ đợi đến giờ nghỉ giữa tiết sẽ giúp cô xếp hàng lấy một bình nước nóng nữa.

 

Ăn xong bát hoành thánh nóng hổi, cơ thể Chương Vận Nghi toát ra chút mồ hôi mỏng, người cũng nhẹ nhõm hơn so với buổi chiều. Cô quay lại lớp học, tiếp tục lao đầu vào đại dương tri thức khiến cô đau khổ đến cùng cực. Đôi khi, nỗi đau cần phải có sự so sánh mới thấy được. Ít nhất thì bây giờ cô đã chẳng còn cảm nhận được sự khó chịu của kỳ kinh nguyệt nữa rồi.

 

Trong phòng ký túc xá 602, chuyện ai đến tháng tuyệt đối không phải là bí mật.

 

Ngay cả kiện tướng thể dục thể thao sau khi trở về phòng ký túc xá cũng nhường quyền ưu tiên để Chương Vận Nghi đi tắm trước, bởi vì ai tắm xong trước thì có thể lên giường nghỉ ngơi sớm hơn.

 

Chương Vận Nghi kéo vali ra, lấy từ trong đó ra một tấm chăn nhỏ, đây là thứ mẹ cô chuẩn bị cho cô, để trải lên giường trong những ngày này, lỡ có bị tràn ra ngoài thì cũng không bị thấm vào chăn nệm. Giờ phút này, cô vô cùng nhớ nhung băng quần ban đêm, nhưng hiện tại siêu thị lại không có bán, ngay cả băng vệ sinh dạng tampon cũng không thấy đâu.

 

Chu An Kỳ là người thứ hai vào tắm rửa, vừa lau tóc vừa tiện miệng hỏi: “Chương Vận Nghi, ngày mai cậu vẫn định dậy sớm à?”

 

“Chắc vậy?” Chương Vận Nghi chần chừ một chút.

 

Chu An Kỳ nhìn cô đầy phức tạp, suy nghĩ một lát rồi vẫn khuyên: “Không cần phải làm đến mức như vậy đâu, thực sự không cần. Mấy ngày này vốn đã mệt rồi, nghỉ ngơi vẫn quan trọng hơn.”

 

Những cô bạn cùng phòng khác cũng rôm rả hưởng ứng, liên tục khuyên nhủ.

 

Chương Vận Nghi không phải là kiểu người có ý chí cứng rắn như sắt đá, hơn nữa, những người bạn cùng phòng này của cô lại đều có tiềm năng trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc. Trước ánh mắt chờ mong của họ, cô đành ngoan ngoãn lấy điện thoại từ dưới gối, tắt báo thức lúc 5 giờ 40 phút sáng mai đi.

 

Cô cần phải thừa nhận rằng, nghĩ đến việc ngày mai có thể ngủ nhiều thêm mười lăm phút, cô đã cảm thấy sung sướng đến mức muốn cười trộm rồi.

 

Hạnh phúc đến quá nhanh! Có lẽ học sinh lớp 12 là nhóm người dễ thỏa mãn nhất trên thế giới này, không có gì có thể sánh nổi.

 

Nhưng khẩu hiệu vẫn phải hô, cô nghiêm túc tuyên bố: “Chỉ ngày mai thôi đấy, ngày kia tớ vẫn sẽ phải dậy sớm.”

 

“Chương Vận Nghi, lần này cậu thi tháng nhất định sẽ làm bài rất tốt, chắc chắn sẽ nổi bật thôi!” Cô bạn cùng phòng tóc ngắn cảm thán.

 

“......”

 

Chị em à, cậu nói câu này xong thì tối nay tớ mất ngủ thật đấy, Chương Vận Nghi nghĩ thầm.

 

Những người còn lại trong ký túc xá thấy đã thuyết phục được cô thì rất hài lòng, ai vào phòng tắm thì vào, ai giặt quần áo thì giặt. Chương Vận Nghi nằm trên giường, đeo tai nghe nghe từ vựng. Chưa đến 11 giờ, đèn vừa tắt, cô đã lập tức ngủ say.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Trần Khoát vẫn thức dậy đúng giờ như thường lệ, đánh răng rửa mặt, rồi rời khỏi ký túc xá. Cuộc sống của anh ngày nào cũng vậy, như thể bị copy paste vậy. Anh cũng hiếm khi quan tâm đ ến những chuyện không liên quan đến mình, vì vậy khi đi ngang qua ký túc xá nữ, mặc dù cảm thấy có gì đó hơi sai sai, nhưng anh cũng không suy nghĩ quá nhiều.

 

Mãi cho đến khi vào căng tin, đứng ở quầy mua trứng và bánh bao, chú đầu bếp mới thò đầu ra nhìn phía sau anh rồi cười nói: “Hôm nay chỉ có mình cháu thôi à? Cô bạn của cháu không đi cùng à?”

 

Trường cấp ba này đúng là có đông học sinh thật đấy, nhưng chú đầu bếp vẫn nhớ mặt Trần Khoát bởi vì anh luôn nằm trong nhóm đến sớm nhất và lần nào cũng mua bánh bao ở đây. Hôm qua thấy anh đi cùng một cô gái, ông ấy còn cảm thấy lạ nữa là.

 

Tay Trần Khoát đang cầm ví bỗng nhiên khựng lại.

 

Anh nghĩ là anh đã phát hiện ra điểm gì là lạ rồi.

 

Hóa ra là do sáng nay anh còn chưa gặp được Chương Vận Nghi.

Bình Luận (0)
Comment