Rắc rối rồi!
Lâm Trúc tim đập một cái như rơi xuống vực sâu, sao lại quên mất chuyện này chứ!
Cậu né tránh ánh mắt, lí nhí giải thích: "Tớ... chỉ viết mấy lời bình thường thôi, để phụ huynh yên tâm... kiểu như vậy mà..." Lâm Trúc vừa nói vừa lén quan sát biểu cảm Thẩm Tức Bạch, thấy đối phương cau mày có phần giãn ra chút.
Cậu tưởng mình thoát nạn rồi, ai ngờ Thẩm Tức Bạch lại thẳng thừng hôn lên trán cậu.
Đôi môi lạnh lẽo chạm vào trán, khiến khuôn mặt vốn đã nóng bừng của Lâm Trúc còn thêm phần đỏ rực. Bóng hai người chập vào nhau một lúc rồi nhanh chóng tách ra.
Thẩm Tức Bạch rút người ra, nhưng mắt vẫn dán chặt lấy cậu trong lòng.
Lâm Trúc ngây người đứng đó, còn chưa kịp phản kháng. Đầu óc giờ chỉ toàn chữ "không thể tin nổi".
Lâm Trúc tỉnh lại, đưa tay chạm vào trán vừa bị "bôi bẩn". Chạm xong vội rụt tay lại.
Nụ hôn này như quả khoai nóng hổi khiến cậu không dám đụng vào, sợ bị bỏng.
Cậu nghĩ thầm, tuy thấy Thẩm Tức Bạch có chút tình cảm với mình, nhưng không ngờ thằng nhóc dám thẳng thừng như vậy.
Dù Thẩm Tức Bạch học giỏi, phẩm chất tốt, lại luôn quan tâm đến cậu...
Nhưng! Lâm Trúc chưa sẵn sàng để trở thành gay.
Nói chính xác hơn, cậu muốn giữ gìn "vùng cấm địa" của mình! Cố gắng bảo vệ bằng mọi giá...
Lý do đơn giản là tối qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện ai sẽ là người "đứng trên" ai "đứng dưới" với Thẩm Tức Bạch.
Cậu đã xem nhiều "tài liệu mạng", cũng quan sát không ít "thực tế", cuối cùng rút ra một kết luận.
Chính là cậu chắc chắn sẽ bị "thắng thế".
Là một nam nhi rắn rỏi 7 thước làm sao chịu khuất phục một "kiếm khổng lồ" dài 18 cm?
Tất nhiên là không thể!!!
Vì vậy, cậu vừa mới bẻ cong mình một nửa, thì lại tức tốc bẻ thẳng trở lại.
Mặc dù giờ không còn thẳng tắp như trước, ít nhất vẫn còn thẳng.
Sau khi đã lang thang trong đại dương kiến thức đủ rồi, Lâm Trúc chủ động ngẩng đầu lên, đồng thời đưa tay nâng mặt Thẩm Tức Bạch lên: "Thẩm! Tức! Bạch!"
Đối phương ngơ ngác, môi mở ra như muốn nói gì đó.
Lâm Trúc không cho nói, thẳng tay dùng hai ngón tay kẹp môi trên và dưới Thẩm Tức Bạch lại, nói: "Nghe cho rõ! Tớ không bao giờ để cậu 'cưỡi' đâu!"
Nói xong, Lâm Trúc rút tay, phóng vụt đi, để lại Thẩm Tức Bạch đứng dưới gốc cây chịu phạt.
Chạy thì có chạy, trốn thì có trốn, nhưng cậu không biết đi đâu.
Bởi vì tuần này cậu đã nói dối bố già ở nhà rằng cuối tuần sẽ ở ký túc xá ôn bài.
Thông thường, khi Lâm Trúc không về nhà, ông già và "cô bồ nhỏ" – tức là mẹ kế của cậu sẽ có không gian riêng tư ngọt ngào.
Rõ ràng, lúc này Lâm Trúc không thể về nhà, nếu về thì tất cả những lời nói dối to đùng kia sẽ bị vạch trần, còn phá đám cuộc hẹn hò của hai người già, như vậy tội lỗi lại càng tăng thêm.
Vậy thì cậu có thể đi đâu?
Câu hỏi hay.
Lâm Trúc định nhắn tin nhờ Từ Lạc Dương giúp đỡ, qua nhà cậu ấy ngủ một đêm tạm thời ứng phó. Nhưng khi túm hết túi quần, cậu mới nhớ ra điện thoại vẫn để quên trên người Thẩm Tức Bạch chưa lấy lại. Cậu ôm đầu thở dài, thật là ngớ ngẩn.
Cậu đứng đó đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng quyết định quay lại phòng bệnh của Thẩm Thanh.
Rõ ràng có phụ huynh ở đó, Thẩm Tức Bạch chắc chắn không thể ép buộc cậu được.
Lâm Trúc thở hồng hộc chạy về phòng bệnh, thấy Thẩm Thanh đang nằm trên giường xem phim truyền hình. Thấy cậu một mình về, bà nghi ngờ hỏi: "Thẩm Tức Bạch đâu rồi?"
"Cậu ấy... cậu ấy đang ở dưới lầu..." Lâm Trúc lí nhí, má vẫn còn ửng đỏ một cách bất thường.
Thẩm Thanh gật gù như có suy nghĩ gì, vỗ vỗ bên giường: "Lại đây Lâm Trúc, ngồi xuống đây cùng dì xem một lát."
Lâm Trúc như được giảm nhẹ tội, nhưng vẫn lễ phép tiến lên ngồi xuống.
Cậu chăm chú nhìn màn hình ti vi, nhưng không hiểu nổi một chữ nào.
Trên ti vi đang chiếu phim tình cảm thôn quê, Lâm Trúc thấy chán, đầu ngón tay bắt đầu vô thức v**t v* trán.
Mãi đến khi tay đã chạm lên, cậu mới nhớ ra mình đang ở đây, trên làn da mềm mại vừa bị Thẩm Tức Bạch hôn đỏ lên!
Lâm Trúc vội thu tay lại một cách ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn thấy xốn xang.
Bởi cậu luôn cảm giác ở trán mình, dường như vẫn còn đọng lại cảm giác của đôi môi Thẩm Tức Bạch.
"Lâm Trúc à," Thẩm Thanh bỗng nhiên hỏi, "Cháu thấy Thẩm Tức Bạch thế nào?"
"Á?" Vừa đang còn mơ màng nghĩ về nụ hôn trên trán, Lâm Trúc giật mình.
Cậu vội lấy lòng bàn tay lau vội mồ hôi lạnh ở trán rồi trả lời: "Cậu ấy... cậu ấy rất tốt, học giỏi, lại đẹp trai, còn..."
"Còn gì nữa?" Thẩm Thanh mỉm cười tò mò hỏi.
Còn gì nữa?!
Còn là luôn ngoan ngoãn vâng lời mình, quan tâm chăm sóc chu đáo, thậm chí còn có tình cảm với mình?!
Lâm Trúc lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ hoang đường trong đầu, cuối cùng còn chưa kịp nghĩ kỹ đã nói vội: "Còn rất thích quản chuyện người khác!"
Ngay sau đó cậu nhận ra mình nói hớ, vội sửa lại: "Không phải, ý cháu là cậu ấy rất nhiệt tình... đối với mọi người đều tốt... haha."
Thẩm Thanh cười vui: "Đứa bé đó từ nhỏ đã thế rồi, với người mà nó quan tâm thì cực kỳ để tâm." Bà nhìn Lâm Trúc một cái đầy hàm ý, "Nhưng có lúc cách thể hiện hơi quá thẳng thắn."
Chỉ là câu nói bình thường thôi, nhưng Lâm Trúc nghe mà thấy có chút lạc điệu.
Chết tiệt! Sao lại thấy ngại ngùng đến vậy chứ!
Mặt cậu càng đỏ hơn, không biết nên đáp sao thì cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy mở.
Thẩm Tức Bạch đứng ở cửa, tay cầm hai cốc trà sữa, tóc mái ướt đẫm rõ ràng vừa chạy về.
"Mẹ, con mua trà sữa rồi." Ánh mắt Thẩm Tức Bạch dừng lại trên người Lâm Trúc, mép môi khẽ nhếch lên, "Vị nguyên bản, đầy trân châu thạch sen."
Lâm Trúc đứng sững.
Đúng loại trà sữa cậu thích uống thường ngày, cậu thích loại trà sữa đặc quánh như cháo ấy.
Thẩm Tức Bạch đưa trà sữa qua, đầu ngón tay hai người vô tình chạm nhau, như có dòng điện nhẹ chạy qua.
Lâm Trúc giật mình, vội kéo lấy trà sữa rồi rút tay lại.
Sợ Thẩm Thanh phát hiện ra điều gì, cậu còn nhỏ giọng lí nhí cảm ơn.
Hai người còn lại không nói gì, Lâm Trúc mắt không biết để đâu nên chỉ chăm chú nhìn trà sữa, vừa nâng cốc uống từng ngụm nhỏ, cố giấu đi sự ngượng ngùng.
Thẩm Thanh thấy cách tương tác lúng túng giữa hai cậu thanh niên, bỗng nói: "Thẩm Tức Bạch, dẫn Lâm Trúc đi ăn đi, dì có chút buồn ngủ rồi."
Nghe câu đó, Lâm Trúc như thấy đối thủ nguy hiểm trước mặt.
Nhưng sợ bị lộ tẩy, cậu đành ngoan ngoãn, miễn cưỡng bước theo.
Ra khỏi phòng bệnh, không khí hành lang trở nên kỳ quặc.
Thẩm Tức Bạch bất ngờ dừng bước: "Về chuyện lúc nãy..."
"Lúc nãy không có chuyện gì xảy ra cả!" Lâm Trúc vội ngắt lời, nhưng tai cậu thì đã đỏ rực như chảy máu.
Thẩm Tức Bạch cười nhẹ, tiến sát gần bên tai cậu: "Thật ra cậu viết gì, tớ đã lén hỏi rồi."
"Cậu hỏi lúc nào vậy!" Lâm Trúc suýt nhảy cẫng lên.
"Gọi điện hỏi mẹ hỏi đấy, cậu không biết à." Thẩm Tức Bạch liếc mắt ngây thơ.
Lâm Trúc mới nhận ra mình bị đọc vị từ lâu.
Cậu xấu hổ muốn tìm cái hang mà chui xuống.
Thẩm Tức Bạch nhìn cậu chàng vụng về ngượng ngùng, ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể nhỏ nước ra được.
"Yên tâm đi," cậu nhẹ giọng nói, "Mẹ tớ chỉ nghĩ bọn mình là bạn tốt thôi mà."
Câu nói như viên thuốc an thần khiến thần kinh căng thẳng của Lâm Trúc dịu đi chút ít.
Nhưng ngay lập tức cậu lại nhớ ra.
Chẳng phải bọn họ vốn chỉ xem nhau là bạn thôi sao?
Chỉ là...
Hôn nhau hai cái.
Lâm Trúc lén liếc sang mặt nghiêng của Thẩm Tức Bạch, lấy hết can đảm giải thích: "Bọn mình vốn chỉ..."
Nói đến giữa chừng thì cậu chột dạ, nhưng đã nói rồi nên lí nhí tiếp: "Chỉ là bạn tốt thôi mà."