Trở Về Thời Niên Thiếu Cùng Oan Gia

Chương 25

Lâm Trúc lí nhí nói xong thì đối phương đứng im không nói gì, như không thèm để ý. Em hơi mất mặt, ngẩng đầu lớn tiếng nhắc Thẩm Tức Bạch:
— Anh rốt cuộc có ngủ không?

Nghe vậy, Thẩm Tức Bạch bước đến gần, khí thế dũng mãnh khiến Lâm Trúc giật mình, lùi lại một chút.

Anh ta dừng bước tại đó.

Thẩm Tức Bạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt trán em:
— Em sợ đến vậy rồi, còn muốn anh ngủ cùng sao?

Lâm Trúc rất giữ thể diện, nói em sợ chẳng khác gì bảo em nhát.

Cậu lập tức phản bác:
— Ai sợ! Ai sợ! Hai thằng đàn ông có gì phải sợ!

Đôi mắt Thẩm Tức Bạch không đổi sắc, cuối cùng dừng lại trên phần da hở ở cổ áo Lâm Trúc.

Lâm Trúc nghẹn họng:
— Thế... muốn ngủ thì ANH lên đi! Đừng dây dưa nữa!

Cậu hồi hộp nắm chặt góc chăn.

Đôi mắt sắc bén như dao của Thẩm Tức Bạch dõi xuống eo bụng Lâm Trúc, khiến cậu cũng căng thẳng.

Lâm Trúc vẫy tay:
— Anh nhìn gì nữa? Mau ngủ đi!!

Nói xong, cậu nằm xuống, lặng lẽ nép vào trong cùng, quay mặt vào tường suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Trúc rối bời, tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng nệm bị đè lõm vang rõ, làm cậu vô cớ lo lắng.

Thẩm Tức Bạch bên cạnh chẳng khách sáo, quay đầu nhìn thẳng cậu. Lâm Trúc nằm đó cảm nhận được hơi ấm phả lên gáy.

Thẩm Tức Bạch rõ ràng cố tình không cho Lâm Trúc ngủ yên.

Lâm Trúc cuộn chăn, lắc lư vài lần, cố ngăn hơi ấm phía sau.

Bỗng có tiếng thở dài lạnh lùng từ Thẩm Tức Bạch:
— Anh không còn chăn rồi.

Lâm Trúc ngừng động tác, miễn cưỡng quay người:
— Em lạnh.

Ha! Thẩm Tức Bạch nhỏ bé, máy lạnh thổi thẳng vào, lạnh cóng mất thôi!

— Vậy em đắp chăn đi, — Thẩm Tức Bạch nói, không đùa, còn thật lòng chỉnh lại gối cho Lâm Trúc.

Lâm Trúc giả vờ không thấy, quay mặt xuống ngủ.

Nửa đêm, chăn bị người hay lạnh đá bay sang một bên. Thẩm Tức Bạch vẫn ngủ say, bỗng bị đá chân làm tỉnh giấc. Anh đau, nhưng việc đầu tiên là lấy chăn đắp cho Lâm Trúc. Nhưng không lâu sau, Lâm Trúc lại đá chăn bay.

Nửa đêm sau đó, Thẩm Tức Bạch cứ bị đá chăn rồi lại đắp chăn, mắt không nhắm lấy một phút.

Nếu nghĩ anh đáng thương thì sai rồi, Thẩm Tức Bạch còn lén véo má Lâm Trúc vài lần. Lâm Trúc trong giấc mơ nhiều lần suýt tỉnh dậy vì đau.

Sáng hôm sau, Lâm Trúc vươn vai, ngủ mơ màng lẩm bẩm:
— Ngủ ngon thật...

Vừa nói xong thì đối mặt với quầng thâm mệt mỏi của Thẩm Tức Bạch. Đôi mắt thường lạnh lùng giờ đỏ hoe như bị ma quỷ hút hết sinh lực.

— Anh tối qua...

Lâm Trúc chợt nhớ, sợ hãi rụt cổ.

Anh không thể lợi dụng lúc em ngủ chứ...

Sao lại... ư ư ư!!

Thẩm Tức Bạch nhẹ nhàng nói:
— Em ngủ như đang tập thái cực quyền.

Ôi may quá, Lâm Trúc nghĩ sai rồi. Cậu thở phào.

Nhưng anh chầm chậm tiến lại gần, Lâm Trúc cười gượng lùi lại thì bị kéo tay.

Ngón tay Thẩm Tức Bạch vuốt nhẹ dưới mắt Lâm Trúc:
— Chỗ này thâm rồi.

— Á? — Lâm Trúc vội chạm mặt, đúng thật có vết hơi đau. Cậu cũng phát hiện trên mu bàn tay trắng của Thẩm Tức Bạch có vài vết đỏ lạ.

Hai người nhìn nhau trừng trừng, không khí lặng lẽ khó tả.

— Thế... mình đi khám bác sĩ đi, — Lâm Trúc cố chuyển đề tài.

Thẩm Tức Bạch nhìn cậu đầy ý vị, rồi bất ngờ tiến lại gần:
— Trước tiên phải "trả nợ".

Hơi thở ấm nóng phả vào tai Lâm Trúc, cậu cứng đờ như gỗ. Khi tưởng sẽ bị "xử", Thẩm Tức Bạch chỉ nhẹ nhàng véo mũi cậu:
— Lần sau đừng đá chăn nữa...

Lời nói còn ẩn chứa đe dọa, nhưng Lâm Trúc lại vô cớ thở phào, cứng miệng nói:
— Em đá đấy! Anh lấy điện thoại của em còn chưa xong đâu!

Nghĩ đến đây Lâm Trúc tức giận, mở tay ra giơ về phía Thẩm Tức Bạch:
— Đưa lại điện thoại cho em!

Thẩm Tức Bạch không nói gì, đưa điện thoại đang giữ cho Lâm Trúc rồi quay đi lấy đồ đánh răng rửa mặt.

Lâm Trúc nhìn bóng lưng anh, chợt thấy vài dấu chân lạ trên áo Thẩm Tức Bạch.

Cậu câm lặng úp mặt vào gối, đỏ bừng cả vành tai.

Thẩm Tức Bạch rửa mặt xong bước ra, còn Lâm Trúc vẫn ngồi đó trằn trọc.

Anh tiến đến hỏi:
— Ăn bánh kếp không? Anh đi mua cho.

Nghe đến ăn, Lâm Trúc hừng hực hứng khởi, ngẩng đầu lên:
— Ăn, ăn, ăn!

Đôi mắt cậu sáng long lanh như sao, những bối rối trước đó tan biến sạch. Thẩm Tức Bạch không nhịn được, đưa tay vuốt tóc cậu lộn xộn:
— Thêm hai quả trứng nhé?

— Ba quả! — Lâm Trúc giơ ba ngón tay, đột nhiên nhớ ra thêm:
— Với phải cay nữa!

Thẩm Tức Bạch cau mày:
— Sáng sớm không nên ăn cay.

Lâm Trúc bĩu môi:
— Ăn chút thôi cũng không được à?

Thẩm Tức Bạch thở dài, quay lưng bước ra.

Lâm Trúc nằm trên bệ cửa sổ, nhìn bóng anh khuất dần dưới tòa nhà viện. Ánh nắng đẹp, sưởi ấm lòng người.

Mười phút sau, Thẩm Tức Bạch mang theo bữa sáng về, thấy Lâm Trúc sốt ruột ngồi rung chân chờ anh.

— Đây, — anh đưa bánh kếp cho Lâm Trúc.

Lâm Trúc háo hức cắn một miếng to, phồng má nói lỏm chỏm:
— Chính là vị này...

Thẩm Tức Bạch nhìn cậu ăn ngấu nghiến, ánh mắt dịu dàng vô thức. Anh đưa tay lau mấy vết sốt trên khóe môi Lâm Trúc:
— Ăn chậm thôi, không ai tranh đâu.

Lâm Trúc ngỡ ngàng trước ngón tay bất ngờ, nhưng không né tránh.

— Anh cũng ăn đi, — cậu đẩy bánh kếp về phía anh.

Hai người tựa vai ngồi ăn sáng trên giường, ánh nắng xuyên khe rèm rọi xuống nền nhà những vệt sáng tối đan xen.

Lâm Trúc lén liếc mặt nghiêng Thẩm Tức Bạch, bỗng thấy anh cũng khá đẹp trai.

— Thế... — c** nh* giọng nói,
— Xin lỗi anh về tối qua...

Thẩm Tức Bạch quay lại nhìn, nhếch mày:
— Cái gì? Không cho anh chăn, hay đá anh mười ba cú?

Lâm Trúc trợn mắt:
— Em có đâu! Rõ ràng là anh véo em!

Cậu chỉ vào vết đỏ trên mặt, tố cáo.

Thẩm Tức Bạch cười nhẹ, tiến lại hôn lên má Lâm Trúc:
— Hòa rồi nhé.

Lâm Trúc lập tức cứng đờ, bánh kếp trên tay suýt rơi xuống đất.

Sao lại hôn em nữa vậy!

Cậu đỏ mặt trách:
— Ai nói hòa hòa, không hòa!

Thẩm Tức Bạch đứng dậy, vuốt tóc Lâm Trúc:
— Ăn nhanh đi, kẻo nguội.

Bị vuốt tóc, Lâm Trúc không vui, nhìn bánh kếp gần hết trong túi, nghĩ thầm phải đánh đổi thì mới có được.

Cậu đặt túi bánh xuống, lấy tay che đầu cảnh cáo:
— Đừng đụng tóc em nữa, tóc em bị anh làm bẩn rồi!

Thẩm Tức Bạch dừng bước, ngoan ngoãn rút tay lại.

Thấy vậy, Lâm Trúc khoanh tay tiếp tục đặt quy tắc:
— Còn nữa! Đừng vô cớ mà... cái đó... chúng ta không phải kiểu quan hệ đó!

Dù nói vậy Lâm Trúc chẳng có chút tự tin nào, nhưng vẫn thấy sự trong sạch của mình quan trọng vô cùng.

Lâm Trúc là người rất giữ nguyên tắc.

Dù đã sống 28 năm, nhưng giờ thân thể cậu là một học sinh mới lớn, không thể làm mấy chuyện rắc rối ấy.

Cậu không phải không dám, mà chỉ đơn giản vì sức khỏe tinh thần.

Lâm Trúc nghĩ mình nói đúng lắm, nhưng Thẩm Tức Bạch không cho cậu thời gian tự mãn. Anh đột ngột giữ lấy sau gáy Lâm Trúc, rồi lại hôn lên môi.

Dù bất ngờ, lần này Lâm Trúc đã có kinh nghiệm, vừa bịt miệng vừa che mặt, khiến anh hôn hụt.

Nhưng phần d** tai mềm lại bị Thẩm Tức Bạch nhắm đến, người kia cắn mạnh một phát.

Lâm Trúc đau đến muốn khóc, cố kìm nước mắt, buông tay nhìn người phạm tội:
— Anh nghe em, đừng đụng vào em!

Nhìn thấy ánh mắt đầy ý đồ của Thẩm Tức Bạch lại rơi vào khóe môi, Lâm Trúc không chịu nổi nữa, giơ tay đấm thẳng:
— Anh muốn hôn thì tự hôn đi, đồ ngốc!

Cậu thanh niên bị đánh một tiếng rên ngầm, nhân lúc Lâm Trúc chưa rút tay về, nhanh như chớp đưa tay ra, ôm lấy mu bàn tay đó áp vào ngực mình.

— Từ tối qua đến giờ, em vẫn chưa hiểu sao?

Cảm giác chạm vào ngực người khiến Lâm Trúc như bị điện giật, cậu định rút tay nhưng đã muộn rồi. Đôi mắt vốn khiến người ta khó chịu của Thẩm Tức Bạch lúc này trong mắt Lâm Trúc lại dịu dàng đến không thể tả.

Lâm Trúc nhanh chóng đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu, lắp bắp biện bạch:
— Em... em đã nói rõ thái độ rồi!

Cậu nắm chặt tay, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn đối phương:
— Em không chấp nhận!

Một tiếng cười nhẹ vang bên tai, Lâm Trúc tưởng là bị châm chọc nên quay lại.

Không ngờ lại bị lừa, vừa quay đầu, Thẩm Tức Bạch đứng dậy tiến sát đến, chớp mắt đã bị kéo giữ lưng, tay cũng bị một bàn tay lớn kẹp lấy eo.

Cậu thanh niên giả vờ đáng thương, núp đầu vào vai anh, giọng mơ hồ thì thầm vào tai Lâm Trúc:
— Nếu anh không phải con trai... liệu em có đồng ý bên anh không?

Bình Luận (0)
Comment