Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 20

Lâm Hành khoác ba lô lên vai, híp mắt huýt sáo, giọng anh khàn khàn nghe rất lưu manh, “Bạn học Cố, chờ ai đó?”

Mặt Cố Cảnh Ngôn liền đỏ lên, đạp xe tới, Lâm Hành nhấc chân lên xe không chút khách khí ôm eo Cố Cảnh Ngôn, “Mệt quá, không muốn đạp xe, chở tôi đi ăn đi.”

Cố Cảnh Ngôn ừ một tiếng rất nhỏ, tay dài của Lâm Hành đặt ngang hông cậu, rất có trọng lượng. Cố Cảnh Ngôn nghĩ tới dáng vẻ anh trên sàn đấu, ánh mắt hung ác, thân hình mạnh mẽ.

Cố Cảnh Ngôn dap xe trên đường, cái tay trên eo không thành thật, tay Cố Cảnh Ngôn run lên rồi lao vào dải cây xanh bên đường. Lâm Hành giữ chặt Cố Cảnh Ngôn, một tay kia đỡ lấy xe đạp, “Không sao chứ?”

Lòng bàn tay Lâm Hành nóng rực, Cố Cảnh Ngôn ngừng thở, lẳng lặng nhìn Lâm Hành gần trong gang tấc.

“Choáng váng rồi sao?” Lúc Lâm Hành cười hàng lông mày dày rậm giương lên, con mắt sưng vù thoạt nhìn rất buồn cười, Cố Cảnh Ngôn giơ tay ôm lấy Lâm Hành, Lâm Hành chính là một tên ngốc.

Lâm Hành ngẩn ra, “Nhớ tôi vậy sao?”

Cố Cảnh Ngôn liền muốn buông ra, Lâm Hành sao có thể để cậu buông tay chứ, anh ôm chặt eo Cố Cảnh Ngôn, “Ba mẹ cậu có nhà không?”

“Cái gì?”

“Nhà cậu đó.”

Cố Cảnh Ngôn lập tức đỏ mặt, đẩy mạnh Lâm Hành ra, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, “Bọn họ trưa nay đã về thành phố B rồi.”

Lâm Hành vui vẻ, “Cũng không bắt nạt cậu mà, đỏ mặt làm gì? Hửm?”

Nói còn chưa dứt, Cố Cảnh Ngôn đã muốn tìm hố chui xuống.”Lâm ca —— ”

Lâm Hành lên yên trước, đổi người lái: “Nào, tôi có tiền rồi, dẫn cậu đi ăn nhé.”

Cố Cảnh Ngôn đang leo lên xe liền dừng lại, cúi đầu, đôi mắt đỏ lên, siết áo Lâm Hành, “Ừm.”

Đạp xe nửa tiếng bọn họ dừng lại ở một nhà hàng kiểu Pháp sang chảnh nhất thành phố C, Cố Cảnh Ngôn liếc nhìn bảng hiệu liền kéo Lâm Hành quay đầu, Lâm Hành cưỡng ép ôm cổ Cố Cảnh Ngôn, “Muốn tôi ôm cậu vào sao? Bạn Tiểu Cố.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn nóng rực, Lâm Hành lôi cậu vào phòng ăn. Sau khi vào cửa nhân viên phục vụ đánh giá Lâm Hành, ánh mắt soi mói, Lâm Hành thả Cố Cảnh Ngôn ra, gật nhẹ đầu với cậu rồi đi vào bên trong.

“Đi hai người sao?”

“Tôi muốn ngồi cạnh cửa sổ.” Lâm Hành nói.

Nhân viên phục vụ cau mày, nhưng không đuổi hai thằng nhóc ra ngoài, dẫn bọn họ đi tới vị trí cạnh cửa sổ. Phong cảnh rất tốt, nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài đường, ánh đèn rực rỡ, Lâm Hành cầm thực đơn lên đưa đến trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Muốn ăn cái gì?”

Nửa bên mặt Lâm Hành đều sưng cả lên, ngũ quan anh tuấn biến dạng, dưới cổ còn có vết máu bầm. Cố Cảnh Ngôn nhìn mà cay sống mũi, cúi đầu lật xem thực đơn.

“Tôi không phải muốn ăn đồ Tây đâu.”

“Buổi hẹn hò đầu tiên mà.” Lâm Hành duỗi dài cánh tay, chỉ xuống mặt bàn, “Cho tôi chút mặt mũi đi được không?”

Nhân viên phục vụ trợn to mắt, hai đứa con trai? Hẹn hò?

Lâm Hành quay đầu lại cười híp mắt nhìn cô, “Chưa từng thấy gay sao?”

Nhân viên phục vụ nhíu mày, lập tức lắc đầu. Cố Cảnh Ngôn chọn phần mì ý truyền thống, Lâm Hành cầm tới nói rằng, “Bít tết và súp ở đây khá ngon, ăn thử nhé?”

Cố Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Có thể chọn nhiều, ăn hết mà.” Anh định giải thích khẩu phần ăn, nghĩ đến gia đình Cố Cảnh Ngôn, so với điều kiện kinh tế của vị tiểu thiếu gia thì nhiêu đây chỉ là rau dưa đạm bạc thôi.

“Kiếm được bao nhiêu?”

Lâm Hành lấy từ trong ba lô ra ba vạn tệ tiền mặt đặt trước mặt Cố Cảnh Ngôn, “Đủ ăn mà, yên tâm.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hành tự ý thay đổi món đã gọi, đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, mới nhớ ra, “Uống rượu không?” Lâm Hành hỏi xong tự mình đáp, “Chưa trưởng thành, đừng uống rượu.”

Hôm qua Lâm Hành nói mời cậu uống nước trái cây, kết quả làm cậu phải nhìn thấy tình cảnh bất kham kia. Lâm Hành gọi hai ly nước chanh, dựa lên ghế sa lon. Một lúc sau anh lại chống cằm nhìn Cố Cảnh Ngôn.

“Dự định làm cái gì?” Cố Cảnh Ngôn hỏi.

“Chơi cổ phiếu.” Lâm Hành nói, “Muốn làm ăn nhưng không có vốn.”

Cố Cảnh Ngôn bây giờ trên cơ bản đã xác định Lâm Hành thật sự quay về, Cố Cảnh Ngôn cầm lấy nước chanh uống một hớp, vừa nhìn về phía Lâm Hành, “Chơi cổ phiếu không nhất định có thể kiếm được tiền.”

“Đúng thời cơ, nhất định có thể kiếm được.” Lâm Hành ngồi thẳng, khuỷu tay đặt ở trên bàn.

Ánh đèn trong nhà hàng nhẹ nhàng yên tĩnh.

“Cậu có hiểu thị trường chứng khoán không?”

“Cậu hiểu là đủ rồi.” Lâm Hành cười rất mê người, nói chậm rãi, “Thực ra không cần phải hiểu thị trường chứng khoán, hiểu nhà tư bản là có thể kiếm được con số mình muốn.”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, nhấc lên hàng lông mi dày.

“Cũng có đạo lý.”

Cố Cảnh Ngôn đẩy tiền trở lại, “Cậu cứ cầm trước đã.”

Lâm Hành lấy hai ngàn từ trong đống đó ra, còn lại đẩy sang Cố Cảnh Ngôn, “Thao tác cụ thể cậu rõ nhất, tôi chỉ có thể tìm ra phương hướng đại khái thôi, mua thế nào cậu am hiểu nhất.”

Tất cả tài sản của Lâm Hành, đều đặt vào Cố Cảnh Ngôn.

Cố Cảnh Ngôn thu lại nụ cười, nhìn đống tiền kia, phía trên còn dính máu của Lâm Hành, “Cậu yên tâm giao cho tôi à?”

“Tại sao lại không yên tâm? Tôi còn có thể giao mạng tôi cho cậu nữa, chỉ cần cậu muốn.

Lâm Hành thản nhiên như vậy khiến Cố Cảnh Ngôn không biết nên làm thế nào, một lúc lâu sau Cố Cảnh Ngôn mới cầm lấy tiền, “Cậu muốn mua cổ phiếu gì ngày mai viết cho tôi, tôi phân tích giúp cậu.”

Cố Cảnh Ngôn thăm dò rất nhiều lần, Lâm Hành hình như không biết cậu cũng quay về. Bảo cậu giúp phân tích cổ phiếu, có thể là bởi vì lần trước mượn dùng máy vi tính nhìn thấy. Lâm Hành không phải Lâm Hành mười bảy tuổi, anh là Lâm tổng, những thứ này anh liếc mắt nhìn liền hiểu.

Hiện tại Lâm Hành giao tất cả cho cậu, Cố Cảnh Ngôn cũng không phải quá bất ngờ.

Bữa tối kết thúc lúc mười giờ rưỡi, trả tiền ăn xong hai ngàn tệ chỉ còn lại sáu mươi, Lâm Hành ra cửa liền thấy một người bán kẹo hồ lô, mua hai xâu đưa cho Cố Cảnh Ngôn. Lên xe, nói: “Đưa cậu về nhà.”

Cố Cảnh Ngôn nhìn kẹo hồ lô, linh hồn già trong cơ thể này run lên một cái.

Cậu hiểu tình huống của Lâm Hành, cũng hiểu tình huống của chính mình, linh hồn già nua sắp không nhịn được nữa. Hai người cộng lại hơn sáu mươi tuổi, đạp xe công thức một ăn kẹo hồ lô.

Hành động này thật kỳ cục.

Lâm Hành không muốn lập tức về nhà, chở Cố Cảnh Ngôn dạo hai vòng mới đưa Cố Cảnh Ngôn về đến khu Thiên Thịnh. Lâm Hành trả xe lại cho Cố Cảnh Ngôn, một tay đút túi nhìn cậu, “Ngủ ngon.”

Cố Cảnh Ngôn đi được hai bước, quay đầu lại liền sa vào đôi mắt đen tuyền của Lâm Hành, cậu mím môi, “Có muốn vào ngồi một lúc không?”

Lâm Hành nhếch miệng, đã vào thì chắc không chỉ là ngồi một chút rồi.

“Có tiện không?”

“Ừm.”

Lâm Hành rút tay ra, nhanh chân đi về phía Cố Cảnh Ngôn, giả mù sa mưa nói: “Làm phiền rồi.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Hai người một trước một sau vào cửa, Cố Cảnh Ngôn mở đèn lấy dép lê đưa Lâm Hành, khóe mắt liếc máu trên cổ tay Lâm Hành. Lúc ăn cơm cậu đã thấy rồi nhưng lúc đó đang ở bên ngoài, Cố Cảnh Ngôn không tiện xem tay Lâm Hành.

“Tay cậu bị thương à?”

“Không phải.” Lâm Hành giơ tay lên nhìn thấy vết máu đã khô, đổi dép lê đi vào, “Đây là máu của người khác, không phải của tôi, bọn họ không làm tôi bị thương.”

Lâm Hành phát hiện là máu của anh Uy thì chỉ cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào phòng vệ sinh. Cố Cảnh Ngôn cầm hộp thuốc lại, Lâm Hành đã rửa sạch tay. Phòng khách yên tĩnh tầm mắt hai người không kịp chuẩn bị cứ nhìn trúng nhau, có một cảm giác rất vi diệu. Cố Cảnh Ngôn hơi nói lắp, đỏ mặt, “Cần…bôi thuốc không?”

Lâm Hành cũng cảm thấy bầu không khí hơi quá tốt, kìm chế đang nội tâm rung động, “Không cần, không sao đâu.”

Anh ngồi xuống, Cố Cảnh Ngôn để rương thuốc xuống mở tủ lạnh ra lấy nước lạnh đặt trước mặt Lâm Hành, “Uống nước không?”

Lâm Hành uống nước, thân thể thả lỏng dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Ngôn nhìn một lúc, lại nói: “Cậu biết mình là gay khi nào?”

Cố Cảnh Ngôn cảm thấy không khí khô nóng, thở dốc cũng thấy gian nan, liều mạng nói sang chuyện khác. “Cậu làm bài tập xong chưa? Có cần tôi giúp cậu không?”

“Cậu thích tôi phải không?”

“Cậu có muốn xem thử xu hướng gần đây trên thị trường chứng khoán không? Tôi đề cử cho cậu mấy cái cổ phiếu.”

“Đã hẹn hò với tôi rồi, câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Lâm Hành vặn nắp chai lại, ánh mắt tối đen nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Cậu chỉ cần trả lời tôi có hay không là được.”

“Ừm.”

“Ừm là có hay không?”

“Có.” Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống đối diện, không nhìn Lâm Hành, “Gần đây tôi đang —— ”

“Lại đây.”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, lời nói kẹt ở trong cổ họng.

Lâm Hành nói, “Lại đây hôn một cái, rồi thảo luận chuyện cổ phiếu sau.”

Cố Cảnh Ngôn ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành này ở đâu ra vậy? Nói hôn là hôn thật à.echkidieu2029.wordpress.com

Lâm Hành bỗng nhiên đứng dậy, một bước vượt qua bàn trà, Cố Cảnh Ngôn theo bản năng trốn về sau. Lâm Hành đột nhiên nghiêng người, tay chống bên đầu Cố Cảnh Ngôn, giọng nói áp bách, “Thích tôi mà không hôn tôi? Hả? Bạn Tiểu Cố hôn người khác bao giờ chưa?”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, hơi thở của Lâm Hành phả lên da cậu, như muốn thiêu cháy cậu vậy. Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, không thở được, điên rồi, đầu óc trống rỗng rồi.

“Có thể mở miệng nói chuyện không?” Ngón tay Lâm Hành chầm chậm lướt qua eo Cố Cảnh Ngôn từ từ dời lên trên, chân anh chen vào giũa đầu gối Cố Cảnh Ngôn, nửa quỳ ở trên ghế salon. Cuối cùng ngón tay đặt ngay hầu hết Cố Cảnh Ngôn, nhẹ nhàng xoa xoa, “Có phải người đầu tiên cậu thích là tôi không?”

Cố Cảnh Ngôn mím môi, hầu kết trượt qua ngón tay Lâm Hành.

“Cậu ngồi lại đi rồi tôi nói.”

“Không được.”

Cố Cảnh Ngôn cầm lấy tay Lâm Hành, đầu óc nghĩ lung ta lung tung, “Đừng sờ nữa.”

“Không thích sao?”

“Không phải.”

“Không phải thì tại sao không cho sờ?” Phản ứng của Cố Cảnh Ngôn đáng yêu quá thể, Lâm Hành hôn lên trán Cố Cảnh Ngôn, rồi dời xuống mắt, “Nào, nói tôi nghe, tại sao không cho?”

Cố Cảnh Ngôn giơ tay định đẩy Lâm Hành, Lâm Hành thẳng thắn đè Cố Cảnh Ngôn lên ghế salông, chỉ cách môi cậu còn có mấy milimét, giọng khàn khàn dò hỏi, “Bạn Tiểu Cố, tôi có thể hôn cậu không?”

Cố Cảnh Ngôn sắp nghẹt thở, đầu ngón tay run rẩy, lông mi cũng đang run rẩy.

“Lâm Hành?”

“Ừm.” Lâm Hành đụng vào môi cậu, Cố Cảnh Ngôn rất căng thẳng, đôi môi cũng lạnh lẽo. động tác Lâm Hành chậm lại, đây cũng không phải là tình thú, cố ép mình tỉnh táo lại, “Cậu không thích hôn môi?”

Tim Cố Cảnh Ngôn đập sắp điên rồi, trong mắt toàn là Lâm Hành, cậu không có chỗ nào trốn.

“… Không biết.”

“Khó chịu à?” Lâm Hành nắm chặt tay cậu hôn một cái, nói: “Đừng căng thẳng.”

Cố Cảnh Ngôn thật ra rất muốn hôn môi với Lâm Hành, cậu rất muốn hôn Lâm Hành. Nhưng mỗi khi Lâm Hành tới gần, cậu liền không nhịn được, căng thẳng thì tim đập nhanh hơn, kích động đến nỗi cậu không cách nào khống chế chính mình.

Cố Cảnh Ngôn mím chặt môi, “… Anh Lâm.”

Lâm Hành cũng phát hiện trạng thái của Cố Cảnh Ngôn không ổn lắm, liền buông Cố Cảnh Ngôn ra, kéo dài khoảng cách ngồi ở đầu bên kia sô pha. Cầm hộp thuốc lá lên đưa một điếu cho Cố Cảnh Ngôn, tay Cố Cảnh Ngôn run rẩy nhận lấy điếu thuốc đặt bên mép.

Lâm Hành ấn bật lửa, đưa đến trước mặt Cố Cảnh Ngôn: “Cậu chắc chắn cậu thích con trai chứ?”Bộ này tác giả có một bug rất bự đó là máy nhắn tin của Lâm Hành, cái máy này nó siêu ảo diệu luôn, còn gọi điện thoại được nữa, đôi lúc tác giả còn tự cho nó là điện thoại di động luôn. Nếu bạn nào có xem mấy phim kể về những năm 2000 như series REPLY của Hàn ấy thì cũng biết công dụng của cái máy nhắn tin nó rất hạn chế, đằng này anh Lâm vẫn chém gió ầm ầm như di động thật vậy. Thôi thì mình hãy lơ chuyện đó đi:)))) 
Bình Luận (0)
Comment