Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 51

Ngày thi đại học Lâm Hướng Phong và Từ Viện cùng đưa bọn họ tới, Lâm Hành lần đầu tiên được tham dự kì thi đại học, đời trước anh đã bỏ lỡ, không ngờ lại có cơ hội sống lại để anh bù đắp.

Đề thi dễ hơn anh tưởng tượng, lúc Lâm Hành vào phòng thi đã không còn áp lực, học hành cực khổ suốt cả năm, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Phòng thi của anh và Cố Cảnh Ngôn cách nhau khá xa, lúc Lâm Hành đi ra khỏi phòng thi thì đã thấy ba mẹ đứng ở cổng trường chờ đợi, còn có Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn đã ra từ rất sớm rồi.

“Có căng thẳng không?” Từ Viện căng thẳng muốn chết, vội vã đưa nước cho Lâm Hành, “Đề có khó không?”

“Cũng bình thường.”

Cố Cảnh Ngôn yên lặng nhìn Lâm Hành, vắt nghiêng cặp, tay nhét trong túi.

“Đừng lo lắng.” Tay Từ Viện run lên, bà vẫn cho là con trai mình không thể nào thi nổi đại học, dù sao cũng học quá kém, không ngờ lại còn có một ngày như vầy.

“Con không lo lắng, mẹ đừng run nữa.” Lâm Hành ôm mẹ một chút, cười nhìn về phía Cố Cảnh Ngôn, “Thi thế nào?”

“Cũng ổn.”

Thi đại học kết thúc, lớp 12 cũng kết thúc.

Lâm Hành cảm thấy thoải mái hơn hẳn, anh đi tới phòng học dọn dẹp sách vở, ngồi ở trên ghế nhìn các bạn trong lớp đang quẩy điên đảo, bỗng nhiên lại rất bình tĩnh. Anh không nghĩ tới mình sẽ có một đời như thế này, có thể bù đắp tất cả những tiếc nuối.

Cố Cảnh Ngôn đi xuyên qua những tờ đề thi rớt đầy đất đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Hành, đưa cho hắn một viên sô cô la, hai người ngồi song song dựa lên tường ăn sô cô la, “Cảm giác thế nào?”

Sô cô la hơi đắng tan trong đầu lưỡi, Lâm Hành quay đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, “Muốn hôn em quá.”

Cố Cảnh Ngôn mím môi cười quay mặt đi, trên bảng đen phía sau viết đếm ngược còn 0 ngày đến kì thi đại học, phía trước có người đang vứt sách. Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, ánh nắng rất đẹp. Thiếu niên thanh tú như ngọc, đồng phục học sinh cổ tay màu xanh lam, ngày đó kết thúc rồi.

Da thịt trắng nõn như ngọc, hàng lông mi dày khẽ run. Cái gáy mảnh khảnh, đường nét kéo dài tới trong cổ áo.

“Cố Cảnh Ngôn.”

“Hả?”

Lâm Hành bỏ chân xuống, khoác tay lên vai Cố Cảnh Ngôn, “Lớp 12 kết thúc rồi.”

Cố Cảnh Ngôn dựa vào cánh tay Lâm Hành, cũng lùi cái ghế ra dựa lên tường, cậu ăn thêm một viên sô cô la, “Ừm.”

“Cuộc sống mới.”

Cố Cảnh Ngôn bây giờ còn chưa ra nước ngoài, ba mẹ đều còn sống. Cừa hàng đồ lót của Từ Viện mua may bán đắt, còn sắp mở chi nhánh thứ hai, Từ Viện rất có đầu óc buôn bán.

Lâm Hành không vứt sách, anh cất kỹ vào cặp, nhét vào cốp sau.

“Tốt nghiệp rồi.”

Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Lưu Vũ, Lưu Vũ mặc một cái áo sơmi màu trắng, đeo kính mắt. Hắn gầy đi nhìn thanh tú hơn rất nhiều, nhưng vẫn là hình tượng con mọt sách.

“Phải rồi.”

Lưu Vũ vỗ vai Lâm Hành, Lâm Hành hình như có cao lớn hơn một chút, cao rất gây chú ý, “Tối nay lớp 12/2 có bữa tiệc, đi không?”

Ăn tiệc chia tay, ai đi đường nấy.

“Ở đâu thầy?”

“KTV Thời Gian.”

Lâm Hành quay đầu hỏi Cố Cảnh Ngôn, “Em đi không?”

“Đi chứ.”

“Thêm hai đứa em nữa.”

Lưu Vũ quay người định đi, Lâm Hành mở miệng, “Thầy Lưu, rất vui vì có thể trở thành học sinh của thầy.”

Lưu Vũ quay đầu lại nhìn Lâm Hành, rồi nở nụ cười, hắn đút tay vào túi hất cằm lên ra vẻ kiêu ngạo, “Biết thầy là giáo viên tốt rồi à?”

“Biết chứ, cám ơn thầy.”

Lưu Vũ cười mãi không thôi, một hồi sau mới nhịn xuống, nghiêm túc nói, “Thật ra bất luận thành tích có thế nò, mỗi người đều phải sống xứng đáng với tuổi trẻ của mình, tương lai mới không hối hận.”

Lâm Hành đóng cốp sau, ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng chói mắt.

“Trường học là một nơi tràn ngập hi vọng.”

Vốn là tiệc chia tay của lớp 12/2, nhưng vì có Lưu Vũ ở đây, nên các học sinh lớp 11/8 cũ đều tới. Cả một khu bàn riêng toàn là mấy nhóc choai choai, trên bàn đổ đầy bia.

Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn tìm một chỗ, mới vừa ngồi xuống liền bị Bạch Manh Manh nhét vào một lon bia, Lâm Hành ngẩng đầu cười nói, “Không sợ tôi nữa à?”

Bạch Manh Manh đeo một cái mắt kính vuông, “Cậu cũng không đánh tôi mà, chúng ta tốt nghiệp rồi.”

Lâm Hành và Bạch Manh Manh cụng ly bia uống một ngụm, hiếm khi cũng đưa cho Cố Cảnh Ngôn một chai bia, “Tốt nghiệp.”

Lâm Hành cụng ly với mọi người, ân oán trong quá khứ vì tốt nghiệp mà tan thành mây khói. Đến Trần Phi Vũ, anh nhìn Trần Phi Vũ chốc lát, tay Trần Phi Vũ cầm ly rất chặt, “Anh Lâm.”

Lâm Hành cụng ly với Trần Phi Vũ, uống một hơi cạn sạch.

Chia tay là thứ rượu được uống nhiều nhất, qua mấy bài hát, mọi người đều làm thinh. Im lặng cũng không được bao lâu, khi Lâm Hành hát “Chim cu gáy già Ấn Độ”, bầu không khí liền đạt tới cao trào.

Ca sĩ karaoke Lâm Hành, vừa cầm mic lên thì nơi đây liền trở thành buổi biểu diễn riêng.

Ca sĩ xỉn rồi ca sĩ ơi, đáng sợ quá.

Cố Cảnh Ngôn yên lặng nhấn nhấn mi tâm, cảm thấy Lâm Hành sẽ hát mấy bài vượt thời đại rồi nhảy như một cô mãi nghệ. Lâm Hành mặc dù có lòng muốn hát mấy bài tiến bộ, nhưng KTV công năng có hạn, chỉ có thể hát ca khúc ở thời đại này

Vì thế anh hát hết cả album mới ra của Chu Kiệt Luân.

Tửu lượng của Lâm Hành rất tốt, nhưng thầy xỉn quá rồi. Đến mười hai giờ rưỡi tiệc tan, Cố Cảnh Ngôn đỡ Lâm Hành, “Về nhà thôi, đừng nghịch nữa.”

Lâm Hành quay đầu hôn Cố Cảnh Ngôn một cái, nơi này đâu đâu cũng có người, Cố Cảnh Ngôn lập tức đẩy mặt Lâm Hành ra, hạ thấp giọng, “Đang ở ngoài mà, anh tém tém chút đi.”

“Lâm Hành.”

Cố Cảnh Ngôn quay đầu lại nhìn thấy Bạch Kỳ Kỳ, nhíu mày, “Có chuyện gì?”

“Tôi gọi Lâm Hành không gọi cậu.” Bạch Kỳ Kỳ hất cằm lên khiêu khích.

Ánh mắt Cố Cảnh Ngôn lạnh xuống, “Vậy tiếp tục gọi đi.”

Lâm Hành khoác tay lên vai Cố Cảnh Ngôn, quay đầu lại bễ nghễ nhìn Bạch Kỳ Kỳ, dáng vẻ “mau cút khỏi mắt bố mày ngay”.

Vành mắt Bạch Kỳ Kỳ lập tức đỏ chót, “Chuyện lúc trước em rất xin lỗi, em nói xin lỗi với anh.”

Lâm Hành nghĩ đến đời trước nhỏ này dám lừa gạt Cố Cảnh Ngôn, làm bọn họ chia ly lâu như vậy liền cảm thấy buồn nôn.

“Không chấp nhận, cút.”

Bạch Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn Lâm Hành, Lâm Hành nói, “Không muốn chết thì cút cho xa, đừng làm chướng mắt tôi.”

Hai người đi tới bãi đậu xe, Cố Cảnh Ngôn không uống rượu, có thể lái xe.

“Anh Lâm?”

Đệt! Cố Cảnh Ngôn muốn nổ tung, một đứa hai đứa, hết chưa?

Cố Cảnh Ngôn ngồi vào xe, giương mắt nhìn Trần Phi Vũ, “Có gì nói mẹ đi.”

Trần Phi Vũ cúi đầu chín mươi độ trước Lâm Hành, “Cám ơn anh.”

Lâm Hành cười giễu một tiếng, thu hồi chân đóng cừa xe lại. Bên kia có một nữ sinh chạy tới, Lâm Hành híp mắt, không phải chứ! Mẹ nó gì đây?

Sau đó nữ sinh kia chạy đến trước mặt Cố Cảnh Ngôn, xấu hổ nói, “Chào cậu, mình là Uông Tuyết, từ lớp 11 mình đã bắt đầu thích cậu, cậu chơi bóng rất ngầu, mình học lớp 12/1.”

Cố Cảnh Ngôn sửng sốt một chút, chỉ chỉ người trong xe, “Đó là bạn trai tôi.”

Lâm Hành ở trong xe quát, “Đệt! Không muốn sống hả? Bố đây chết rồi sao, dám tỏ tình với bạn trai bố à!”

Cô nữ sinh ngây người, Lâm Hành đẩy cửa xe ra đi ra, “Quyết đấu không?”

Cố Cảnh Ngôn đẩy Lâm Hành vào lại xe, gật đầu với cô một cái, đóng cửa xe vòng sang ghế lái, Lâm Hành còn đang hùng hùng hổ hổ, “Mắt đui rồi hay gì? Trên gáy bố viết chữ gay to đùng không thấy hay sao? Dám ngồi lên đầu bố hả!”

“Anh im miệng lại đi.” Cố Cảnh Ngôn không chịu được Lâm Hành uống rượu xong lại lải nhải như vậy, đưa cho anh một chai nước, “Đeo dây an toàn lên, ngồi ngay ngắn.”

“Hôn một cái đi.”

“Không được nhúc nhích.” Cố Cảnh Ngôn phát hỏa, “Ngồi đàng hoàng.”

Lâm Hành híp mắt, ngồi trở lại đi không nói nữa. Bọn họ vừa về đến nhà, Lâm Hướng Phong nghe tiếng chạy ra xem, “Hành Hành xỉn rồi hả?”

“Dạ.” Cố Cảnh Ngôn đỡ Lâm Hành về phòng, nói, “Chú đi ngủ sớm đi ạ.”

“Thằng này cứ thích uống rượu.” Lâm Hướng Phong vào nhà bếp rót hai ly nước mật ong, “Uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe, nước mật ong đặt ở phòng ăn, lát con xuống lấy uống nhé.”

“Con cảm ơn chú.”

Lâm Hướng Phong trở về phòng, Cố Cảnh Ngôn đẩy Lâm Hành lên giường, mở cúc áo sơmi. Lâm Hành nhào tới từ phía sau, hôn lên cổ Cố Cảnh Ngôn, “Nữ sinh kia em có quen không?”

“Không quen.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Còn chưa khóa cửa, anh đừng có hôn nữa.”

“Bọn họ sẽ không vào phòng chúng ta đâu.” Lâm Hành đè Cố Cảnh Ngôn lên giường hôn lên hầu kết cậu, mở cúc áo thứ hai, tay hạ xuống tháo dây nịt.

“Tốt nghiệp vui vẻ ~ bạn học Tiểu Cố.”

Quần áo Cố Cảnh Ngôn bị cởi lung ta lung tung, Lâm Hành liền ôm lấy cậu hôn, Cố Cảnh Ngôn thở hổn hển tránh thoát, vừa định đẩy Lâm Hành. Lâm Hành lật cậu lại, tách chân ra.

“Đừng nhúc nhích.”

Mặt Cố Cảnh Ngôn vùi trong chăn, hổn hển nói, “Anh Lâm?”

Lâm Hành vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy dầu bôi trơn và bao, “Hửm?”

“Không muốn nằm sấp.”

Giọng Cố Cảnh Ngôn rất khẽ, mềm mại, tim Lâm Hành muốn nhũn ra. Buông Cố Cảnh Ngôn ra, nói, “Không thoải mái à?”

Cố Cảnh Ngôn không nói lời nào, Lâm Hành cũng không ép hỏi nữa. Ngày tốt nghiệp, bọn họ làm yêu một trận cực hoành tráng, sau khi xong, Lâm Hành ôm lấy vai Cố Cảnh Ngôn, “Tắm không?”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, cảm thụ dư vị sau trận kịch kiệt, cơ thịt còn đang run rẩy. Cậu không lên tiếng, Lâm Hành quay đầu hôn cậu, nói, “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Cố Cảnh Ngôn sợ Lâm Hành làm mình ngã chết, anh xỉn lắm rồi, vì vậy chỉ lắc đầu từ chối.

Sau đó hai người hôn một lúc, rồi mơ mơ màng màng ngủ.

Công ty Lâm Hành dần dần phát triển, bắt đầu có quy mô, Lâm Hành ở nhà hai ngày rồi đến công ty. Vừa vặn Cố Cảnh Ngôn định đến thành phố S tham gia một hội nghị, cậu đến thành phố S, Lâm Hành cũng không về nhà. Ăn ở đều ở công ty, bận muốn thăng thiên.

Điểm thi là Cố Cảnh Ngôn tra trước, sau đó gọi cho Lâm Hành.

Lâm Hành sửng sốt một chút, “Em nói bao nhiêu?”

“739.”

Lâm Hành cười ra tiếng, cả mặt đều đầy ý cười, “Còn em?”

“745.”

Được đấy.

“Ngày mấy mới về?” Lâm Hành ra khỏi văn phòng đưa một xấp văn kiện đặt lên bàn trợ lý, nói, “Những tài liệu này, thứ Sáu tôi cần, phải làm cho xong đấy.”

Đi về phòng, “Anh đi đón em.”

“Em đến thành phố B một chuyến, ngày tới về.”

“Anh chờ em.”

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, Cố Cảnh Ngôn nói, “Hạng mục của Chu Khải Sinh thất bại rồi.”

“Kích thích vậy?”

“Nói nghiêm túc với anh đó.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Chu Khải Sinh lúc này thua thảm hại, kiếp trước hắn ta tốt xấu gì cũng là nhân sĩ thành công, hiện tại hắn chả là cái cóc khô gì.”

“Vậy hắn có đi làm mấy chuyện cực đoan không?”

“Có thể lắm.”

“Nhưng thất bại là vấn đề của chính hắn, có thể làm chuyện cực đoan gì?”

“Em có dự cảm xấu.” Cố Cảnh Ngôn nói, “Cụ thể khó nói.”

“Vậy khi nào gặp rồi nói.”

Đến hôm đó, chuyến bay của Cố Cảnh Ngôn muộn bảy tiếng, đến thành phố C là hừng đông, Lâm Hành ở sân bay đợi đến gần sáng, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn mới nhịn không phát cáu. Anh bước nhanh tới nhận hành lý để lên xe, đưa nước ấm cho Cố Cảnh Ngôn, bóp bóp gáy Cố Cảnh Ngôn, “Mệt không?”

Cố Cảnh Ngôn thấy Lâm Hành buồn ngủ đến nỗi muốn ra ba lớp mí mắt, sờ sờ mi tâm Lâm Hành, “Sao không tìm chỗ nào ngủ một giấc?”

“Thông tin chuyến bay của em không đúng, sợ em đến, anh không đón được.” Lâm Hành lên xe, “Về nhà thôi, mẹ anh còn dư canh gà, nấu mì cho em ăn.”

Điện thoại vang lên, Lâm Hành cầm lên thấy là số lạ, do dự một chút mới bắt máy.

“Cậu là Lâm Hành đúng không?”

Giọng quen thuộc, nhưng Lâm Hành không nghe ra là ai, “Đúng vậy, cậu là ai?”

“Tôi là Triệu Mộ.” Triệu Mộ vội vàng nói, “Chu Khải Sinh dẫn Thầy Lưu đi rồi, hắn nhất định sẽ hại thầy Lưu, hắn ta muốn trở về, xin các cậu hãy giúp tôi.”

Cố Cảnh Ngôn hỏi, “Điện thoại của ai vậy.”

Lâm Hành híp mắt, ánh mắt chìm xuống, “Chu Khải Sinh dẫn lão Lưu đi rồi.”
Bình Luận (0)
Comment