Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 29

Edit & Beta: Thiên Sa.

“Mệt mỏi sao? Chúng ta cũng chưa đi bao lâu a! Thân thể ngươi sao lại yếu như vậy?” Mộc Tiểu Hoa mệt đến mức không muốn phản ứng với A Nhiễm, miệng khô lưỡi khô thật sự không muốn phải lãng phí nước miếng, nào biết nàng lựa chọn trầm mặc thì thái độ khinh thường của nàng ta lại càng thêm hăng hái: “Thời gian không còn sớm, chúng ta vốn dĩ xuất phát đã chậm, nếu như đi một chút nghỉ một chút như vậy, chờ tới tập hội rồi thì phỏng chừng cũng đã tan cuộc. Ai da~ A Thải ngươi nói, thân mình Tiểu Hoa yếu như vậy, về sau như thế nào sẽ sinh được hài tử cho phu quân a?” A Nhiễm nói xong liếc mắt nhìn Thừa một cái, sinh hài tử chính là chuyện quan trọng nhất, nếu nữ nhân khó khăn trong việc sinh hài tử thì có ích lợi gì đâu? Nàng hy vọng Thừa có thể thấy rõ ràng điểm này, có thể lý trí một chút đừng bị bề ngoài của Mộc Tiểu Hoa mê hoặc choáng váng.

“Ngươi có thể bớt tranh cãi hay không a?” Liệt rốt cuộc cũng nghe không nổi, trước kia vì sao hắn không phát hiện A Nhiễm đáng ghét như vậy nhỉ?

“Đúng vậy!” Xán phụ họa: “Đi lâu như vậy nghỉ ngơi một chút thì có làm sao? Sợ chậm chạp thì ngươi có thể đi trước a! Cũng không có ai ép buộc lôi kéo ngươi đi theo cùng chúng ta. Thân mình Tiểu Hoa yếu như thế nào thì liên quan gì đến vấn đề sinh hài tử? Không thể hiểu được nổi!”

A Nhiễm bị hai người nói sặc đến bốc hỏa: “Ta không phải là đang quan tâm Tiểu Hoa sao? Nghĩ gì nói đó thôi, các ngươi không muốn nghe thì coi như cái gì ta cũng chưa nói! Đáng nói là chúng ta nhiều người như vậy đi đều không mệt mà chỉ có một mình nàng ta mệt, cái này không phải thân thể yếu ớt thì là cái gì? Đi một chút nghỉ một chút vốn dĩ là trì hoãn thời gian, ta nói chỉ là sự thật thôi! Có cái gì sai? A Thải, ngươi nói có phải ta nói sai rồi sao?”

A Thải đi cùng A Nhiễm tự nhiên là giúp đỡ nàng ta, lắc đầu nói: “Không sai.”

“Đúng vậy!” A Nhiễm ngạo nghễ bĩu môi: “Vốn dĩ là không sai mà!” A Nhiễm nói giống như chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, Xán cùng Liệt bị phản bác đến không còn lời gì để nói, nhưng giọng điệu nàng ta nói những lời này thật sự không tốt, làm người nghe đặc biệt không thoải mái.

Mộc Tiểu Hoa trấn an nhìn hai người liếc mắt một cái, nàng thực vui vẻ cũng thực cảm tạ bọn họ bảo vệ nàng: “Chúng ta tách ra đi thôi!” Nghỉ ngơi chậm rãi thở ra một hơi, Mộc Tiểu Hoa vốn đang trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng, bất quá không phải là đáp lại A Nhiễm, cái này làm cho A Nhiễm cảm thấy rất thất bại: “Ta đi chậm, các ngươi đi mau thì đi trước, lưu lại Thế dẫn đường cho ta thì tốt rồi.”

“Cùng nhau ra ngoài thì sao chúng ta có thể đi trước như vậy?” Liệt vội phản bác.

“Đúng vậy a!” Xán tích cực phụ họa.

“Đừng nóng vội, trước hết nghe ta nói xong.” Mộc Tiểu Hoa hung hăng nuốt xuống nước miếng: “Các ngươi đi trước tìm chỗ tốt đốt lên hai đống lửa, cá nướng chỉ cần than lửa là tốt rồi, cái này đều cần phải có thời gian.”

“Được, đã biết.” Vũ dẫn đầu tán đồng: “Chúng ta đi trước đi! Lưu Thế lại đi cùng Tiểu Hoa là tốt rồi.”

“Ta muốn cùng Thế ở lại với Tiểu Hoa tỷ tỷ.” A Mân tung tăng nhảy nhót giơ tay lên lớn tiếng nói.

“Được.” Thừa cười tủm tỉm gật đầu: “Vậy ngươi ở lại đi!” Ánh mắt đảo qua những người khác: “Chúng ta đi trước đi!” 

Đoàn người binh chia làm hai đường, đối với chuyện Mộc Tiểu Hoa cùng A Nhiễm không đi chung với nhau thì không khí đều trở nên tươi mát hơn rất nhiều, tâm tình tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, Mộc Tiểu Hoa thậm chí cảm thấy mặt trời cũng không nóng lắm, tuy nói nàng cũng không để ý đến A Nhiễm, chỉ là người râu ria thôi, không thương tổn được nàng, chỉ là vừa vặn bắt được cơ hội thì nói một hai câu cho người khác nghe vậy thôi.

“Các ngươi khát nước không? Trên đường này có nơi nào có nước uống không?” Nhìn "Đại đội hình" biến mất ở khúc cong phía trước, Mộc Tiểu Hoa nhìn hai tiểu gia hỏa hỏi.

“Lại đi về hướng phía trước một chút có nước từ trên núi chảy xuống, đều có thể uống.” A Mân vô cùng tích cực trả lời.

“Tốt quá!” Mộc Tiểu Hoa ngồi dưới đất nghỉ ngơi đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”

“Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?” Thế quan tâm hỏi.

“Đến chỗ đó uống nước lại nghỉ ngơi tiếp, ta khát muốn chết rồi.” Không ngủ đủ lại bị mặt trời phơi muốn bốc hơi, hơn nữa lại khát nước, Mộc Tiểu Hoa cảm thấy chính mình cũng muốn bị cảm nắng rồi. Ra cửa cũng không có cái gì để đựng nước uống, này cũng làm khó nàng quá rồi. 

Đột nhiên, Mộc Tiểu Hoa nghĩ tới hồ lô dưa trong không gian, hồ lô dưa ở trong đó đã trưởng thành cứng rắn, hái xuống đem thịt dưa bên trong móc ra, chắc chắn cũng sẽ có hạt giống để trồng còn vỏ hồ lô làm ấm nước là đúng lúc. 

Đi thêm đại khái chừng mười mấy phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy nơi mà A Mân nói, chỉ thấy một dòng nước không lớn dọc theo khe đá róc rách chảy xuống, chắc hẳn thường có người đến đây uống nước, đã có người mở ra một đoạn đường nhỏ ở chỗ khóm trúc, có thể dễ dàng đi đến chỗ bờ suối. 

Mộc Tiểu Hoa gấp không chờ được nổi hướng đến dòng nước trong sạch chạy nhanh qua đó, rửa sạch sẽ tay sau đó lấy tay hứng nước uống vài ngụm liền cảm thấy mỹ mãn mới dừng lại, nước sơn tuyền này ngọt lành mát lạnh, trong ngày mùa hè nóng bức giải khát vừa vặn rất tốt. 

Thế cùng A Mân cũng lại đây uống nước, sau khi bọn họ uống nước xong, Mộc Tiểu Hoa lại hứng nước rửa mặt, nháy mắt cảm giác cả người đều tràn đầy tinh thần. Khôi phục tinh thần tâm tình Mộc Tiểu Hoa cũng theo đó nhẹ nhàng sung sướng lên. 

Nghỉ ngơi một lát sau ba người lần thứ hai xuất phát, mang theo hai tiểu gia hỏa đi trên đường nhỏ trong núi đi lên, măt trời càng lúc càng lớn, Mộc Tiểu Hoa mang theo hai người tìm chút lá cây rậm rạp, sau lại hái thêm dây mây cùng với vài bông hoa dại làm thành vòng hoa mang ở trên đầu vừa vặn che đậy ánh mặt trời.

Làm ra cái vòng hoa thứ nhất liền cho A Mân, tiểu nha đầu đặc biệt vui vẻ, đối với vòng hoa yêu thích không buông tay, thưởng thức vòng hoa cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, ngươi có thể giúp ta may vài món váy áo giống ngươi như vậy được không? Ngươi mặc như vậy thật xinh đẹp.”

“Được chứ! Ngươi đưa da thú cho ta, ta liền may cho ngươi.” Mộc Tiểu Hoa mỉm cười, nghĩ đến sáng nay mấy người bọn Xán nhìn thấy nàng mặc váy mới kia vẻ mặt đều là kinh diễm liền nhịn không được buồn cười.

Ba người đi đi dừng dừng chơi chơi rốt cuộc cũng sắp đến tập hội, Mộc Tiểu Hoa nhìn lá cây bao giày trên chân, cho dù ngụy trang như vậy cũng rất quái dị a, bất đắc dĩ đành phải đem giày cởi ra giấu vào trong bụi cỏ ven đường, nghĩ đoạn đường còn phải đi chân trần nàng liền cảm thấy đau chân. 

Nhưng mà cũng không còn biện pháp nào, ngày hôm qua bận quá căn bản nhớ không nổi phải làm một đôi giày rơm, còn nữa, giày rơm của bọn họ phải đem đến tập hội để bán. Sau khi hai người A Mỹ thẩm cùng Mộc Tiểu Hoa học được cách làm giày rơm, những người khác trong bộ lạc muốn học thì đều đi theo các nàng học, hiện tại trong Sơn Trà bộ lạc có rất nhiều người đều đã học xong cách bện giày rơm. Thừa công đạo thống nhất, bất luận kẻ nào cũng đều không được mang tới tập hội khiến cho người trong bộ lạc khác thấy được, việc này liên quan đến đại sự kiếm tiền của bộ lạc, tự nhiên không có người nào dám vi phạm.

Giấu giày xong, lại đi thêm đại khái mười mấy phút, ba người liền đi tới tập hội, còn cách chút khoảng cách là có thể nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy trong rừng, trình độ náo nhiệt kia hoàn toàn vượt qua những gì Mộc Tiểu Hoa tưởng tượng.

Đi đến tập hội, diện tích rộng càng thêm khiến Mộc Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán, dọc theo bình địa bên cạnh, mọi người bày quán theo hình chữ thập, chừa ra một con đường ở giữa bốn người cũng có thể đi cùng nhau ở đó, người đến người đi, nếu là gặp phải đồ vật mình muốn liền lấy đồ vật đổi hoặc lấy bối tệ mua.

Đi ở trên đườnh, nhìn hàng hóa hai bên rực rỡ muôn màu Mộc Tiểu Hoa yên lặng kinh ngạc cảm thán, nàng không nghĩ tới ở xã hội nguyên thuỷ vẫn có rất nhiều đồ vật bày bán, tỷ như đủ loại vũ khí bằng đá: đao, cái cuốc, cái xẻng, cái đục, dùng để đi săn cùng loại với mâu... Từ xương cốt động vật làm thành chủy thủ a, châm a, trâm cài a, còn có những xương cốt mài giũa thành hình dạng bất đồng làm thành: vòng cổ a, hoa tai a, cũng có đầu gỗ điêu khắc thành trâm cài, cây lược gỗ. 

Những cái khác chính là các loại vại, chén, cây kê, thảo dược, còn có rượu, bán nhiều nhất chính là da thú, đủ loại da thú, đối với Mộc Tiểu Hoa chỉ thấy qua da thỏ hoang mà nói quả thực là mở rộng tầm mắt.

Mà ở trong đông đảo hàng hóa, Mộc Tiểu Hoa còn thấy được một đồ vật hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của nàng.

(Sa: Đại gia thấy Sa edit như thế nào? Cho Sa lời bình đi. Im ỉm up gần 30 chương mà sao không thấy ai bình luận?)
Bình Luận (0)
Comment