Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 110

Trong túi trong suốt có một ít lông màu đen, lông rất ngắn, xem ra khá giống lông tơ. Chỉ có vài sợi, phát hiện trên đùi người chết.

Ngô Đông Tuyết chào Phương tiên sinh, rồi lấy vài sợi lông ra. Đặt nó vào lá bùa, gói lại thành hình tam giác.

Bành Xán vội vã lấy ra Sa Bàn(1), bùa vàng và 3 nén nhang, bày lên bàn.

Ngô Đông Tuyết đốt nhang, cắm trước sơ đồ khách sạn. Đeo tai nghe bluetooth, nét mặt nghiêm túc: "Tiểu Linh, chút nữa chị với Bành Xán đuổi theo, Sa Bàn chỉ có thể giữ được trong thời gian một nén nhang."

Bành Xán cũng nghiêm túc đeo phone, bấm điện thoại. Ngô Đông Tuyết kẹp một lá bùa, phất một cái lá bùa bốc cháy, cô vẽ 3 vòng trên Sa Bàn, rồi đặt tro vào giữa. Sau đó cắn nát ngón trỏ, nhỏ một giọt máu lên lá bùa gói mấy sợi lông. Thừa dịp máu chưa khô, thì điểm một chấm vào giữa trán mình.

Lập tức, một tay cầm ba nén nhang, bước bộ bát quái. Một bước tại Thủy Khảm, theo nén nhang trong tay, tro tàn của lá bùa vừa cháy hết đột nhiên chuyển động về bên trái.

Bành Xán nhếch môi, tông cửa xông ra. Mã Tiểu Linh thấy vậy cũng chạy theo, lao xuống lầu, lên xe chạy thẳng ra đường lớn.

Ngô Đông Tuyết nghiêm túc nhìn Sa Bàn, nhang trong tay đột nhiên dừng trên Sa Bàn. Ngô Đông Tuyết hơi nheo mắt lại, lập tức cơ thể xoay tròn, chân đạp Địa Khôn, lớn tiếng hét: "Rẽ phải."

Làn khói tiếp tục vẽ trên Sa Bàn, Ngô Đông Tuyết không dám buông lỏng. Chờ làn khói vừa ổn, thì chân lại động. Không chút do dự đạp vào Lôi Chấn, lại hét lên: "Rẽ trái."

Lần này, làn khói rất nhanh dừng lại, Ngô Đông Tuyết dứt khoát đạp và Phong Tốn, nói: "Rẽ phải."

Làn khói lại nhanh hơn, rồi chậm lại. Ngô Đông Tuyết thu hồi chân, thuận thế lại đạp lên vị trí Địa Khôn. Chân còn lại hơi nhấc lên, chuyển tới Thiên Càn, một bước định Càn Khôn. Đột nhiên buông nhang trong tay, lấy thế sét đánh không kịp bịt tay cầm một lá bùa hướng về nén nhang. Lá bùa bốc cháy, Ngô Đông Tuyết lảo đảo xoay quanh ba nén nhang, xoay cổ tay một cái, làn khói đè lên lá bùa, đọc: "Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai, nhân gian vạn sự, lệnh ngã tiên tri, thúc yêu vu đạo, vạn ban hiện hành. Gấp! Gấp! Gấp!"

Ba chữ "Gấp!" vừa ra khỏi miệng, làn khói đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, xẹt qua một đường vòng cung, rồi đứng im. Ngô Đông Tuyết vui vẻ, nói: "Đi thẳng, rẽ phải, ở gần đó."

Mã Tiểu Linh dừng xe trước một ngõ cụt, Bành Xán nhảy khỏi xe, lấy đà, một chân đạp lên tường dùng lực nhảy lên. Hai lần lấy đà, cự ly cũng rút khá ngắn. Bành Xán đặt tay lên mặt tường, lần thứ ba mượn lực, giẫm, cả người liền phóng qua tường, chạy đi.

Mã Tiểu Linh vừa đóng cửa xe, thì Bành Xán đã biến mất bên kia tường. Không ngờ thân thủ cô ấy cũng lưu loát đấy, nhưng không biết làm sao đi qua đây? Mã Tiểu Linh nhìn tường cao 3m, có chút pó tay.

Lấy điện thoại ấn số: "Này Phương tiên sinh."

"Tiểu Linh thế nào, có thấy yêu quái không?"

"Ngoại trừ tiền, thì đừng nói chuyện khác với tôi. Lúc này tôi đang ở trong ngõ cụt, chút nữa ông đến lái xe tôi về dùm, vị trí Ngô Đông Tuyết biết. Lần này xem như lỗ vốn, biên lai sẽ gửi tới sau, cứ vậy đi. Bye bye!"

Mã Tiểu Linh cẩn thận cất điện thoại, nhìn quanh không có ai, [Ok!]. Lấy ra một lá bùa vàng, dán lên người, đọc: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, ẩn thân!"

Mã Tiểu Linh leo lên đầu xe, mượn lực, vất vả lắm mới leo được lên bức tường. Nhảy xuống, lăn một vòng. Chỉ là cái áo khoác màu trắng bị dơ rồi, có chút khó khăn.

[Cũng may mình dùng Ẩn Thân phù, không ai nhìn thấy], Mã Tiểu Linh le lưỡi. Không để ý chuyện khác, chạy về phía trước, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Bành Xán đâu. Mã Tiểu Linh nheo mắt, nhìn mấy phân nhánh nơi giao lộ. Xoay tay, Kim la bàn xuất hiện.

Một tay cầm Kim la bàn, một tay kẹp lá bùa. Lá bùa bốc cháy, Mã Tiểu Linh vẽ mộng vòng trên Kim la bàn, kim chỉ nam nhanh chóng đung đưa.

Mã Tiểu Linh nín thở ngưng thần, nhìn kim chỉ nam chậm rãi chỉ về phía Bắc. Vội vàng xé Ẩn Thân phù, chạy như điên về con đường nhỏ phía Bắc. Càng chạy, càng náo nhiệt. Con đường này hầu hết toàn người cao tuổi, mặt đường không rộng, còn phơi rất nhiều quần áo, còn có cửa hàng và quán nhỏ, lại còn đặt lò than nấu mì.

Mã Tiểu Linh muốn tăng tốc cũng không được. Ven đường vài người có mái tóc trắng xóa, lỡ đụng trúng thì nguy. Mã Tiểu Linh ra sức tránh, la bàn vẫn chỉ về phía Bắc.

[Rất tốt, vậy con tiểu yêu ở đây. Không biết là nó phát hiện ra mình chưa, còn Bành Xán chạy đâu rồi? Hi vọng đừng có kinh động đến nó, lỡ bứt dây động rừng, nó trốn thì không biết chạy đâu tìm.]

Mã Tiểu Linh bước nhanh. nhưng bị một ông lão chặn lại. Kéo ống tay áo Mã Tiểu Linh, nói: "Này, cô xem phong thủy đúng không? Bây giờ rất ít người trẻ tuổi biết cái này, ơ, là phụ nữ lại còn trẻ thế này, chắc cũng không biết nhiều đâu nhỉ?"

"Ông này , thật không phải, tôi còn phải làm việc." - Mã Tiểu Linh muốn nhẹ nhàng giật tay áo ra, không muốn đánh cụ già đi còn không vững này. Ông ấy chống một cây gậy có đầu rồng, nhưng lực tay rất mạnh, cứ nắm chặt tay áo, không thể giật ra.

"Ai da, cô bé, sáng sớm gấp gáp làm gì. Có phải sợ không ai mở hàng không? Đừng lo, đến đây, lão tin cái này, đến xem phong thủy cho nhà lão đi." - Ông lão nhiệt tình kéo ống tay áo Mã Tiểu Linh, ra hiệu cô nhóc cùng đi với mình.

Mã Tiểu Linh đen mặt, [mình còn phải bắt tiểu yêu, làm gì có thời gian chơi với ông lão này. Còn nữa, mình đâu phải xem phong thủy, ổng nhìn không ra là mình đang từ chối sao?]

"Ai, người trẻ tuổi thời nay, đều là ban ngày ngủ, tối đi chơi. Thức sớm như cô thật hiếm đấy, lại đây giúp lão xem phong thủy. Nếu không gấp, thì đánh vài vòng thế nào?"

Mã Tiểu Linh thấy ông lão nhiệt tình, có chút bó tay, nói: "Ông ơi, tôi thật sự có việc, ông thả tôi ra được không? Tôi không có xem phong thủy."

"Nói điêu, cô không xem phong thủy thì cầm cái la bàn làm cái gì? Có phải thấy lão đây không trả tiền nổi không? Lão cho cô biết, lão đây xem phong thủy tất nhiên phải có tiền. Mắt không biết nhìn người, xem cho lão, lão cho cô 100."

Mã Tiểu Linh đưa tay lấy ra tờ 100 đưa cho ông lão: "Ông, đừng có kéo tôi. Tôi cho ông 100, ông tìm người khác xem phong thủy được không?"

Ông lão thở phì phò nhìn Mã Tiểu Linh rồi buông lỏng tay, Mã Tiểu Linh trong lòng vui vẻ, định rời đi. Thì nhìn thấy đầu Rồng trên gậy đập vào người mình, vội vã tránh né, tức giận nói: "Ông lão, sao lại đánh tôi!"

"Lão đánh ngươi, thì thế nào. Muốn ngươi xem phong thủy thôi, thái độ của ngươi là sao. Lão cho ngươi biết, hôm nay ngươi không xem phong thủy cho lão, thì lão không để ngươi đi!" - Ông lão ồn ào, hai người lôi kéo, hàng xóm cũng bu lại xem. Có vài người bắt đầu chỉ trích Mã Tiểu Linh, còn đổi trắng thay đen lời giải thích, làm Mã Tiểu Linh tức ói máu.

"Này, đứa nhỏ này làm gì hả? Sáng sớm cải nhau với Trần lão đầu rồi, con cái nhà ai lại hỗn láo vậy."

"Trần lão đầu là người tốt, ai chọc ông ấy. Phát bực, cô gái này con nhà ai, có hiểu sự tình không?"

Cả buổi Mã Tiểu Linh không làm được gì. [Đám người này bị gì thế, sao cứ ép mình]. Thấy người càng lúc càng đông, Mã Tiểu Linh có chút buồn bực, vẫn cố gắng nhịn nói với ông lão: "Ông, tôi không phải người xem phong thủy. La bàn này do tôi mua, tôi thật sự có việc, có thể buông tay không?"

"Hừ, cô nhócm thiệt là. Cái gì không cầm, cầm la bàn. Những món đồ như thế này phải kính nể biết không? Giống như cô bé đang ở nhà lão này, ban ngày không ra khỏi cửa, thế nhưng rất kính nể những thứ này. Ngay cả Môn Thần lão dán ở cửa, cô bé ấy cũng giúp chọn ngày tháng đó." - Ông lão liếc Mã Tiểu Linh một cái.

Mã Tiểu Linh động tâm, mím môi, cười nói: "Ông lão, vậy tôi đến nhà ông xem nhé."

"Xem cái gì, cô không biết phong thủy, đi làm gì?" - Ông lão tức giận nhìn Mã Tiểu Linh, hung hăng gõ gậy đầu rồng xuống đất.

Mã Tiểu Linh cười cợt nói: "Tôi chỉ mới học, ông hiểu biết nhiều, tôi đi nâng cao kiến thức cũng tốt mà."

Ông lão đắc ý sờ râu mép, sảng lãng cười: "Ha ha, lão đây thực sự cũng từng giúp đỡ mấy thầy phong thủy. Bỏ đi, dẫn cô đi xem một chút."

Mã Tiểu Linh vội vã đi theo ông lão, người xung quanh thấy không còn náo nhiệt, giải tán.

"Ông lão, cô gái ở nhà ông, là gì của ông?" - Mã Tiểu Linh tò mò.

Ông lão đề phòng nhìn Mã Tiểu Linh: "Cô không phải bọn buôn người chứ."

Mã Tiểu Linh thẹn thùng, hỏi ngược lại: "Ông lão, nhìn tôi giống sao?"

Ông lão tinh tế quan sát, sờ râu mép cười cười: "Cô bé ấy là khách trọ. Lão không nói sợ cô không biết, con trai lão là đại đội trưởng trật tự ở đây. Nếu cô dám phạm tội ở nhà lão, con trai lão nhất định sẽ bắt cô."

"Ông cứ đùa, tôi chỉ là muốn nhìn phong thủy nhà ông thôi mà." - Mã Tiểu Linh cười gượng vài tiếng, cùi đầu nhìn Kim la bàn. Rõ ràng là hướng mà ông lão đi.

"Này!" - Âm thanh của Bành Xán truyền đến, Mã Tiểu Linh quay đầu. Nhìn thấy cái đầu đỏ chói của Bành Xán tán loạn y như tổ chim.

"Tôi không tìm được, Ngô Đông Tuyết cũng đang đến đây. Cô biết không?" - Bành Xán ba chân bốn cẳng chạy tới, nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh liếc Bành Xán một cái, làm động tác im lặng, đuổi theo ông lão, chậm rãi đi về nhà ông.

"Này, cô làm gì hả? Chính sự không làm, ở đây làm gì?"

"Ông lão để tôi đến nhà ông học phong thủy, cô có thể im lặng được không?" - Mã Tiểu Linh thật sự không chịu được cái đầu không não của Bành Xán, liền chỉ tay vào Kim la bàn.

Bành Xán trừng mắt nhìn chằm chằm kim chỉ nam, ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh: "Đồ chơi này tuyệt quá, ra giá đi!"

Mã Tiểu Linh nhếch miệng: "Thật không may, tôi chỉ có một cái. Chờ tôi có thêm, thì báo cô."

"Ồ được. Trong tay cô còn những vật kỳ lạ như vậy không? Có bao nhiêu tôi lấy hết!" - Bành Xán hứng thú hừng hực.

Mã Tiểu Linh thầm khinh bỉ. [Đứa nhỏ này khẩu khí quá lớn, lúc đầu cũng tưởng cô ta có tiền. Ai dè, kết quả là cấp trên trả toàn bộ chi phí. Nói ra, rõ ràng là giao dịch lén lút. Kết quả, hàng cho tư nhân, tiền thì nhà nước trả. Tự nhiên cấp trên sẽ có người bất mãn, mấy ngày trước Phương tiên sinh còn mỉa mai mình. Lần này dù nói gì cũng không thể làm tiếp chuyện như vậy.]

"Này, thằng nhóc này là bạn cô à?" - Ông lão đột nhiên quay đầu nhìn Bành Xán, rồi hỏi Mã Tiểu Linh.

"Phốc, ông, cô ấy là nữ." - Mã Tiểu Linh lên tiếng, quay đầu nhìn sắc mặt Bành Xán, thuần khiết đan xen, trong khá đẹp mắt.

Ông lão dừng bước nhìn Bành Xán, gõ gõ gậy đầu rồng. Lắc đầu, rồi tiếp tục đi về trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Con nít thời nay kì quái, nữ không ra nữ. Nếu cháu gái lão mà trở thành như vậy, lão đánh gãy chân."

Mã Tiểu Linh che miệng cười, lần đầu cảm giác thấy ông già này nói rất có lý. Lại nhìn vẻ mặt giận sắp bốc khói của Bành Xán, tự nhiên thấy tâm tình thoải mái hẳn.

Lại quẹo, rốt cục cũng đến được nhà ông lão. Ông lão dương dương tự đắc, chỉ là sân tứ hợp viện nói: "Nhìn, nhìn, đây chính là được đại sư điểm qua. Nói vị trí này tốt vô cùng, ba đời đều đổ Trạng Nguyên."

Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, lại nhìn nhà ông lão. [Nói thật, đúng là mình không có nghiên cứu về phong thủy, chẳng biết được nhà được bố cục thế nào. Chỉ là Kim la bàn đã chỉ vào nhà này, xem ra tiểu yêu mình tìm đang ở đây.]

"Đúng là rất tốt, vừa đứng vào đây liền cảm giác nơi này và chỗ khác không giống nhau, hình như rất có linh khí. Ông lão, tôi có thể vào trong nhìn thử không?" - Mã Tiểu Linh cười híp mắt nhìn ông lão.

Ông lão đã có nhiều nếp nhăn, khi cười như một đóa hoa cúc: "Đứa nhóc này thật biết nói chuyện. Đi, vào trong xem. Lão nói với cô nhé, sân này lão nghe theo thầy địa lý, xây cái sân phong sinh khởi thủy. Cô khoan hãy nói, sau khi xây xong, lão có cảm giác vận thế trong nhà vượng lên rất nhiều."

Ông lão đẩy cửa ra, bước qua bậc thang. Mã Tiểu Linh nhìn lên, thấy trong sân có một cái núi giả lớn với hồ nước, liền có chút thán phục. Đi vào mới phát hiện có cái máy bơm nhỏ, hút nước từ trong hồ lên đỉnh núi giả làm thác. Phía dưới có một ít cá ba đuôi đen đen, hồng hồng, bơi lội.

Mã Tiểu Linh nhìn núi giả cao hơn 2m, không khỏi thở dài: "Ông lão, cái này tốn tiền không ít nhỉ?"

"Thế nào? Thấy đủ khí thế chưa? Đây là lão tìm người chuyên môn để đặt theo yêu cầu đó, trước sau hơn 10 vạn. Cá trong hồ cũng là số chẵn, mấy ngày trước khi trời lạnh, còn mở máy tăng nhiệt độ." - Ông lão rất tự hào sờ râu.

Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh cái ao nhân tạo có diện tích 5 - 6m vuông, rồi đi hai vòng. Càng xem càng hợp mắt, ao rất đẹp, nhà nàng cũng nên làm một cái nhỉ? Nghĩ rồi vội lấy điện thoại ra: "Ông lão, cái ao này thật sự rất đẹp, tôi có thể chụp hình không? Tôi muốn tìm người làm một cái."

"Chụp đi, chụp đi." - Ông lão được Mã Tiểu Linh khen ngợi liền không ngậm miệng được, cầm gây đầu rồng đứng lên.

Mã Tiểu Linh lấy mắt kính thần quái mang vào, giả vờ đổi góc độ chụp hình. Gian nhà bên trái có một ít yêu khí màu tím, Mã Tiểu Linh điều chỉnh phương hương, thấy cửa phòng đóng chặt. Nhớ tới ông lão đã nói, khách thuê ban ngày ngủ, buổi tối ra ngoài, liền hiểu rõ.

[Chỉ là có ông lão ở đây, làm sao để ổng đi khỏi đây để mình bắt yêu? Trực tiếp đánh xỉu? Không được, người ta lớn tuổi, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao?]

"Tiểu Linh." - Ngoài cửa đột nhiện có tiếng của Ngô Đông Tuyết. Mã Tiểu Linh vui trong lòng, kêu Ngô Đông Tuyết vào, rồi nói với ông lão: "Này, ông lão. Ông xem chỗ này, tại sao lại có màu trắng?"

"Hả? Chỗ nào?" - Ông lão đi tới gần núi giả, ngồi xổm xuống xem. Ngô ĐôngTuyết lập tức lấy Phán Quan bút, dùng lưỡi thấm mực, khai bút. Điểm vào huyệt Bách Hội của ông lão, thấp giọng nói:"Úm."

Ông lão đang tập trung tinh thần, muốn xem chỗ kì lạ mà Mã Tiểu Linh nói, liền mê man. Ánh mắt mất cự li, mờ mịt nhìn về trước.

Chỉ một bút, mà mặt Ngô Đông Tuyết đã trắng bệch, tay cầm bút cũng run rẩy. Nhưng vẫn cắn răng, xoay bút lông, quét qua mắt ông lão, rồi điểm vào hai đốt lỗ tai của ông.

"Cáp, na!" - Hai tiếng vừa thốt ra, tay cầm bút lông vô lực buông xuống. Mặt Ngô Đông Tuyết tái mét, cười cũng khó khăn, ngồi vào lòng Bành Xán, nói với Mã Tiểu Linh: "Tranh thủ......thời gian."

Mã Tiểu Linh biết Ngô Đông Tuyết không cầm cự được lâu, nhảy lên, trong tay lóe sáng, gậy Phục Ma xuất hiện. Dán lên lá bùa cam, một cước đạp bay cửa lớn, chạy vào gian phòng.

Gian này là phòng đơn, diện tích không lớn, một chút là nhìn thấy hết. Trên cái gường lớn có một khối nhô lên, bị Mã Tiểu Linh làm giật mình, vén chăn ngồi dậy.

Mã Tiểu Linh nhìn, đối phương chỉ là một cô bé hơn 10 tuổi, nhưng cơ thể lại tản mát yêu khí, làm sao cũng không che lại được.

"Yêu nghiệt, để mạng lại." - Mã Tiểu Linh nắm gậy Phục Ma đánh thẳng về phía cô bé, nhưng gậy Phục Ma chỉ đánh vào cái chăn mềm mại. Mã Tiểu Linh hoảng hồn, quay đầu nhìn, nhưng không thấy ai.

[Chạy đi đâu rồi?] - Mã Tiểu Linh nắm chặt gậy Phục Ma, bước chân cẩn thận, cảnh giác bốn phía. [Lẽ nào tiểu yêu này có thể ẩn thân?]

-----------

(1) Sa Bàn: nó như một cái bản đồ được thiết kế riêng.

Bình Luận (0)
Comment