Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 112

Mã Tiểu Linh lẳng lặng ngồi trên ghế salong, nhìn sân khấu giới thiệu sản phẩm có chút thất thần. Vừa nhận được điện thoại của Phương tiên sinh, nói là cô gái gặp Đại Vận lúc trước phát điên, gϊếŧ chết hai người trong nhà rồi chạy mất, cảnh sát cũng không tìm được. Nhờ đến đạo sĩ, có một người chết, hai người bị thương. Hiện tại bị ép đến mức không còn cách, nên hi vọng Mã Tiểu Linh có thể đến giúp.

[Chuyện này lúc đầu mình đã báo trước, chắc lại là Lưu gia không hiểu chuyện. Lúc trước chẳng phải nghi ngờ bản lãnh của mình sao? Bây giờ quay lại cầu xin mình làm gì chứ? Hừ, mình cũng phải là người tốt gì, sống chết mặc người, tốt nhất đừng đến phiền ta.]

Điện thoại di động lại vang lên, Mã Tiểu Linh cầm nhìn, số lạ. Suy nghĩ một chút vẫn nhận, đặt bên tai: "Xin hỏi ai vậy?"

"Tiểu Linh, cứu....cứu tôi với, ban đầu là tôi............."

Mã Tiểu Linh nghe ra đó là giọng của Lưu tiên gia, không nói hai lời, cúp máy, cho số điện thoại vào danh sách đen. [Đúng là nực cười, lúc trước luôn muốn xem thường và tức giận dìm hàng mình, bây giờ không biết liêm sỉ đến cầu xin mình, là sao chứ.]

Cười gằn vài tiếng, Mã Tiểu Linh kéo Vương Quý Nhân đến nhà hàng gia đình của Uyển Nhi để ăn cơm. Trước đây nhà hàng một ngày tiếp 10 bàn, nhưng từ lúc Vương Quý Nhân và Mã Tiểu Linh ở đây thời gian dài, đã biến từ 10 còn có 5 bàn. Cứ như vậy, chuyện làm ăn càng lúc càng lên.

Vương Quý Nhận nhận chén canh Uyển Nhi đưa, mím mím, hớp một chút, rồi mới nói: "Muốn đi thì đi đi."

Mã Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn Vương Quý Nhân, chép miệng. Có chút không cam lòng nói: "Ông ta kêu em đi, thì em liền đi, vậy không phải mất mặt lắm sao? Với lại, ban đầu em đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không nhận yêu cầu của ông ta. Sớm biết thế này, sao lúc trước như vậy. Có vài người luôn nghỉ, chỉ cần có tiền, thì cái gì cũng thay đổi được. Có biết rằng, rất nhiều thứ không thể trả giá bằng tiền."

, điện thoại Mã Tiểu Linh vang lên, là số lạ. Trong lòng khẽ động, vẫn nhận cuộc gọi, đặt bên tai, đúng như dự đoán, đầu bên kia là giọng nói của Lưu tiên sinh.

"100 triệu, thiên sư, tôi ra 100 triệu. Tôi cầu xin cô, làm ơn giúp tôi đi!"

Định cúp điện thoại, nhưng Mã Tiểu Linh nhớ tới lời mình từng nói. Vội vã đè ép khóe miệng, đưa tay vuốt ve ngón tay của mình, giống như bất đắc dĩ: "Chuyện sống chết của người khác, ôm vào mình chỉ tốn thời gian. Ai kêu tôi gánh vác chức trách hàng yêu phục ma làm gì, xem ra đành phải đi một chuyến thôi."

Cúp điện thoại, Mã Tiểu Linh trong lòng thư thả. [Đang lo làm sao trả nợ cho Uyển Nhi, bây giờ thì tốt rồi. Vừa định đi ngủ, đã có người kê gối sẵn. Còn chuyện lúc trước mình nói không nhận yêu cầu của ông ta. E hèm, cái này....thì đôi khi cũng có ngoại lệ mà.]

Mã Tiểu Linh ăn cơm xong, một mình lái xe đến nhà Lưu tiên sinh. Tới trước biệt thự, Mã Tiểu Linh mới phát hiện chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng. Hình như vì xảy ra thảm án, nên xung quanh biệt thự đã chuyển đi. Ban ngày nhưng khu biệt thự này lại yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Mã Tiểu Linh nhíu mày, đậu xe một bên biệt thự, đeo mắt kính thần quái, ngẩng đầu nhìn. [Cả biệt thự yêu khí ngập trời, với yêu khí lúc mình đến đúng là biến hóa long trời lở đất. Vài ngày trước chỉ nhàn nhạt yêu khí, bây thờ thì ngập tràn màu đen, u ám đến mức có thể biến thành nước.]

Dạo này trời lạnh, không thấy mặt trời, bầu không khí u ám, cộng thêm yêu khí âm trầm, đúng là hỗ trợ lẫn nhau. Có điều khí trời thế này, cũng là nguyên nhân dẫn đến yêu khí cuồng cuộn như vậy.

[Tại sao chỉ vài ngày ngắn ngủi, mà đã chết nhiều người như vậy? Lẽ nào Lưu tiên sinh không nghe lời khuyên của mình? Nhất định là vậy rồi, không phải mấy tên đạo sĩ kia cũng có người chết sao? Lúc mình rời đi, rõ ràng đã lên giọng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu cố chấp khu trừ sẽ gặp phản phệ. Hzai, tại sao không chịu tin lời mình vậy?]

Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, liền lùi lại vài bước, nhìn ngó xung quanh. Lúc này mới nghiêm túc, chuyển tầm mắt về phía cánh cửa lớn đang đóng chặt. [Mình đến khá lâu rồi, theo lý mà nói, Lưu tiên sinh phải ra nghênh đón mới phải chứ? Tại sao đến giờ vẫn không thấy người nào đi ra, hơn nữa trong nhà yên lặng như tờ. Có chút phản khoa học rồi.]

Lòng bàn tay phát sáng, một lá vàng xuất hiện. Mã Tiểu Linh kẹp phần cuối lá bùa, vẽ một chữ "Xá" lớn vào không khí, khẽ đọc: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Nhân Hợp Nhất, Thiên Cương Chi Khí. Phá!" - Lá bùa theo chữ "Phá" bay ra, phóng thẳng về phía cửa lớn. Lập tức cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên xuất hiện một trận gợn sóng.

Gợn sóng chậm rãi khuếch tán trước biệt thự, rồi biến mất. Mã Tiểu Linh nhíu khẽ đôi mày thanh tú, nhìn ngó xung quanh. Phát hiện xe của nàng cách biệt thự Lưu tiên sinh không xa, xem ra Đại Vận không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này.

[Đây là Nhân Quả, tốt nhất là mình không nên nhúng tay vào. Nhưng mình là Khu Ma Long tộc, trên lưng vốn đã gánh trách nhiệm hàng yêu trừ ma, cứ khoanh tay đứng nhìn thì gọi là tốt sao? Xem ra, hôm nay phải đánh một trận ác liệt rồi.]

Mã Tiểu Linh nhìn ngó chiếc xe của mình, rồi nhìn biệt thự Lưu tiên sinh cách đó không xa, ánh mắt thêm kiên định. Nhìn biệt thự, chậm rãi bước đến. Chỉ là khi đến cửa, cửa vẫn khóa trái như cũ, không thể tiến thêm một bước nào.

Mã Tiểu Linh đứng ở cửa, đưa tay gõ gõ cửa sắt. Một lúc lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đưa chân đạp đạp. Làm ra tiếng vang rất lớn, lần này bên trong rốt cục cũng có tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất chậm rãi, như là khớp xương rất cứng, phải kéo lê. Bước chân dừng lại ở cửa, nhưng vẫn không có ý muốn mở cửa, chỉ là phát ra một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Tìm ai?"

Mã Tiểu Linh ánh mắt lóe hàn quang, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện xưa. Có một người đi trong nghĩa trang, đột nhiên có ai đó vỗ vai, người này vừa quay đầu lại, thì ngay lập tức bị một con sói cắn nát xương cổ.

[Giọng nói này chính xác là xuất phát từ sau lưng truyền đến, nhưng tiếng bước chân? Rõ ràng mình nghe tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, tại sao giọng nói lại ở phía sau tai?]

Mã Tiểu Linh chỉ cảm thấy cả người đông cứng, nàng không dám quay đầu lại, không dám nhúc nhích, [lúc này không được hoang mang]. Siết siết quyền, trong lòng tay xuất hiện một cái gương tròn nhỏ. Mã Tiểu Linh lén lúc siết gương, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

"Mã Tiểu Linh."

[Giọng nói đúng là từ phía sau truyền đến, mình bị bao vây sao? Đúng là chưa đủ cẩn thận] - Mã Tiểu Linh mím môi, vừa định trả lời. Đột nhiên trong đầu xé ra một suy nghĩ, lập tức mặt tái mét. [Đây là gọi hồn sao? Không ngờ, chính mình sơ suất, chút nữa là mất mạng. Cũng may không trả lời]. Mã Tiểu Linh nuốt nước miếng, [hoàn cảnh quỷ dị làm cho mình có chút sốt sắng. Chỉ là giọng nói sau lưng vẫn bất động, mình không thể xác định sau lưng có người hay không. Nếu có, tại sao lại đứng sau lưng mình?]

"Ha ha, cô nhất định phải nhứng tay sao?" - Giọng nói thăm thẳm nhẹ nhàng truyền đến. Biết rõ là phía sau mình, nhưng không thể nào xác định có hay không.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?" - Mã Tiểu Linh cúi xuống, bầu trời âm u ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy.

"Lần trước không phải đã nói rồi sao? Đáng tiếc cô lại không chịu nhận lòng tốt của người ta, nhất định phải đi tới bước này mới hài lòng sao? Hzai!"

"Tôi có thể gặp Lưu tiên sinh không?"

"Cô còn muốn khuyên ông ta sao? Ta cảm thấy không cần thiết, dù sao bắt đầu báo ứng rồi. Kết quả đã được định sẵn, cô vẫn muốn làm trái ý trời sao?" - Giọng nói sau lưng có chút lạnh lẽo.

Mã Tiểu Linh hất cằm, híp mắt, nhìn chòng chọc vào cửa lớn, nhẹ giọng nói: "Ý trời thì sao? Tôi không tin trời lúc nào cũng giữ quan niệm sai lầm đó, nếu sai, thì tôi sẽ sửa lại không phải rất tốt sao?"

"Cô.......đại nghịch bất đạo, cô muốn vượt lên cả ý trời ư? Cô không sợ bị trời đánh sao?"

Bầu trời âm u dường như nghe hiểu được câu chuyện ở đây, một tiếng sấm ở chân trời vang lên, một tia sét màu trắng đánh xuống tạo ra một lỗ hổng lớn. Giọng nói kia nghe vậy, lập tức cười to, có chút vui mừng nói: "Thấy không, ngay cả ông trời cũng đồng ý với ta. Cô đi ngay đi, tốt nhất đừng nhúng tay vào, ta không muốn trở mặt với cô."

Mã Tiểu Linh đứng im nhìn cửa lớn trước mặt, nàng nghe được tiếng sấm đinh tai nhức óc, thế nhưng nàng không dám ngẩng đầu. Sợ khi nàng bất cẩn một chút, sẽ lọt vào bẩy của giọng nói này. Trong tình huống không rõ, không nên manh động là tốt nhất.

"Hừ, hôm nay trời muốn mưa, ngươi cho rằng đó là ông trời đồng ý với ngươi sao? Đúng là chuyện hoang tưởng, sét chính là khắc tinh của tai họa, ông trời đang nhắc nhở ngươi, tốt nhất là nên ngừng tay lại, nếu không sẽ bị hồn bay phách tán, tan biến mấy trăm năm ai biết được." - Mã Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, lời nói đầy khinh thường.

"Hừ, Mã Tiểu Linh, cô cũng chỉ có cái miệng. Đã nói chuyện lâu như vậy, sao không dám cử động? Ha ha, đồ chết nhát, ý trời chính là ý trời, mặc cô muốn bóp méo ra sao, thì cô cũng không thể thay đổi được."

Mã Tiểu Linh nói năng mạnh mẽ: "Dưới cái nhìn của ta, hàng yêu trừ ma chính là bảo vệ ý trời."

"Thiên hạ nhiều yêu ma như vậy, cô trừ được hết sao? Dưới cái nhìn của ta, yêu ma không đáng sợ, thứ đáng sợ là tâm của con người. Rất nhiều yêu ma đều được sinh ra từ tâm con người, cô cảm thấy mình cao thượng lắm sao? Sao cô có thể thiên vị con người chứ." - Giọng nói phía sau có chút kích động.

Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, Kim la bàn trong tay nhẹ nhàng lóe sáng. Ngay lập tức, xoay người, một lá bùa cam trong tay, cách người trước mặt chỉ 1 bước.

---------------

Đại vận trong lá số tử vi là chỉ cát hung họa phúc trong cuộc đời của mỗi người, thường là trong vòng 10 năm.

Bình Luận (0)
Comment