Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 134

"Trụ Vương thật là vua tốt, nhưng đều bị hậu thói nói chê trách. Lúc đó Thiên Đình có dã tâm muốn thống nhất tam giới, nhưng ngại Nữ Oa vì là Thượng Cổ Đại Năng, nên mang lính bao vây cung điện Nữ Oa, muốn gϊếŧ Nữ Oa. Đáng tiếc không phải đối thủ của người, Minh giới thì không đồng ý giúp đỡ.

Thế là Thiên Đình liền đánh vào Nhân giới, học Nữ Oa lấy đất tạo nên con người, rồi nhỏ vào đó một giọt máu của thần, làm con người có một ít kế thừa từ thần tiên. Nhờ vậy, khi những người này trưởng thành, liền được Thiên Đình triệu hồi, gia nhập đoàn quân thảo phạt Nữ Oa.

Nữ Oa không muốn sinh linh đồ thán, nên hy vọng có thể cứu vớt nhân loại. Thiên Đình làm phản, Minh giới lại không chịu nhúng tay, nên Nữ Oa đành liên thủ với Yêu giới ngăn cản âm mưu của Thiên Đình. Sở dĩ Cửu Vĩ được coi trọng, cũng bởi vì Cửu Vĩ có Luân Hồi Chi Nhãn, nhìn thấy được tương lai.

Cửu Vĩ không biết tại sao lại yêu Lữ Thượng, còn Lữ Thượng thì không tin Cửu Vĩ. Sau đó, Lữ Thượng lẻn vào cung, chuẩn bị tìm Cửu Vĩ thì bị chị bắt gặp. Cô ta liền thiêu chết chị, sau đó chị cũng không biết xảy ra chuyện gì. Khi chị tỉnh lại, thì thấy Tiểu Linh."

Mã Tiểu Linh cắn răng nghiến lợi nhìn Vương Quý Nhân, hận không thể bâm vầm cái người tên Lữ Thượng kia. [Dám thiêu chết Quý Nhân của mình. Khoan, chờ đã, Cửu Vĩ hình như gọi cô gái mặc đồ đen là Lữ Thượng, trời ơi!!!!]

"Thế Khương Tử Nha và nữ sao? Không phải ông già như trên tv á?"

Vương Quý Nhân thăm thẳm liếc nhìn Mã Tiểu Linh: "Chị cũng không biết tại sao, phim truyền hình lại bóp méo sự thật đến vậy."

"Trời ạ, em vừa gặp Khương Tử Nha, hơn nữa Khương Tử Nha lại là một người đẹp. Ôi thần linh ơi, em muốn yên tĩnh một chút." - Mã Tiểu Linh không nói gì, dựa vào ghế salong, xoa huyệt thái dương. Đang định vứt đỏ quà ra mắt của Lữ Thượng, bây giờ nghỉ lại chắc sẽ không phải thứ tầm thường, giữ lại tốt hơn.

"Tiểu Linh, sao em có thể nói vậy. Em nhìn chị xem, nói về đẹp, chị đâu có thua Lữ Thượng." - Vương Quý Nhân sửa lại vạt áo, u oán nhìn Mã Tiểu Linh.

Bành Xán hưng phấn tiến đến cạnh Mã Tiểu Linh: "Cô gặp Khương Tử Nha, cô ấy thế nào, sao cô không chụp hình lại? Ai da, còn có Đắc Kỷ nữa, trời ơi, Đắc Kỷ khẳng định xinh đẹp không gì tả được. Tôi muốn thấy couple này như thế nào."

"Con gái của ta ở đâu?" - Một giọng đàn ông trầm thấp, từ miệng Ngô Đông Tuyết phát ra. Nháy mắt, 3 người trong phòng liền giật mình.

"Quý Nhân, sao ngươi lại ở đây?" - Ngô Đông Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn Vương Quý Nhân.

Vương Quý Nhân hoảng hốt, vội vã đưa tay phải khoác lên vai trái, nét mặt cung kính: "Quý Nhân bái kiến Kỷ Tương đại nhân."

Ngô Đông Tuyết nhẹ nhàng phất tay: "Ngươi và ta đều là Yêu Vương, không cần đa lễ. Tiểu nữ có khỏe không?"

"Vẫn khỏe, chỉ là xảy ra khá nhiều chuyện. Năm đó, nghe đồn ngài bị Tứ Đại Thần Thú liên thủ hãm hại, hồn bay phách tán, Cửu Vĩ nóng lòng muốn báo thù cho ngài. Đáng tiếc, thần bị đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn đốt tan hồn phách, khi tỉnh lại đã hơn 1000 năm. Chuyện sau đó thần không rõ, chỉ là vài ngày trước đã gặt lại Cửu Vĩ, Kỷ Tương đại nhân không cần lo lắng."

"Vậy cũng tốt, hiện tại ta chỉ là một tia hồn phách, gặp nhau chỉ thêm đau lòng. Chờ ta tu luyện được thân thể, sẽ đi tìm con bé. Ngươi cũng đừng nói với con bé."

Ngô Đông Tuyết mê man tỉnh lại, thấy mọi người lo âu nhìn mình, có chút mờ mịt: "Sao thế?"

Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Vương Quý Nhân: "Người quen cũ của chị nhiều ghê hen."

Trong lòng Vương Quý Nhân thầm kêu không được, vội nói: "Chị hoài nghi người của Thiên Đình lại bắt đầu có mưu đồ, dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa Kỷ Tương đại nhân lại ẩn mình trong cơ thể Ngô Đông Tuyết, đã bị người Thiên Đình đánh tan hồn phách. Lúc đó, hồn tiêu phách tán không thể tìm được, làm sao lại xuất hiện?"

"Có thể là trùng hợp, tiền đồng em dùng là từ 5 vị vua khác nhau. Tiền đồng này đã được khắc chú, là pháp bảo gia truyền của Mao Sơn. Cha nghe nói có đại hạn, nên đã âm thầm đưa cho em dùng để bảo mệnh. Em sợ Bành Xán không biết dùng, nên không nói."

Bành Xán cảm thấy trái tim mềm nhũn, nước mắt muốn rớt. [Món đồ bảo mệnh như vậy lại tùy tiện đưa cho mình giữ], phần tình cảm này Bành Xán không thể phụ cô.

"Có thể chỉ là trùng hợp, nói không chừng Yêu giới vẫn còn tồn tại. Nếu vậy, ngài ấy để lại một tia khí tức cũng là bình thường." - Vương Quý Nhân suy nghĩ, phát hiện suy đoán của mình rất có thể là đúng. Trước đây đạo sĩ sử dụng pháp khí thu yêu, cũng sẽ mời Yêu tộc giúp đỡ, để lũ lụt không xông vào miếu Long Vương. Dù sao Yêu Vương vừa ra, quản lý khu nào sẽ về khu đó.

"Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, việc này em có nói với cha chưa?" - Mã Tiểu Linh hỏi Ngô Đông Tuyết.

"Ngoại trừ chuyện Kỷ Tương, thì còn lại đều nói cho ông ấy biết. Cha nói đã thành lập tổ chuyên môn đi đối phó Hậu Khanh và Hạn Bạt, việc này chúng ta không cần nhúng tay nữa. Còn có, cha nói chúng ta nên đi du lịch, thả lỏng tâm trạng, toàn bộ chi phí cấp trên lo."

Ngô Đông Tuyết vừa nói xông, liền có một tràn hoan hô. Bành Xán hưng phấn lấy di động ra đặt vé máy bay, Mã Tiểu Linh thì lập tức mở máy tính xem chỗ nào thích hợp du lịch mùa đông.

Ngô Đông Tuyết thấy vậy, vội lúng túng nói: "Chuyện này....khụ....em đã hỏi ý kiến cấp trên. Cấp trên nói có thể đi chơi, nhưng ở trong nước thôi."

"Hừ, 3 thằng lần trước, chúng ta nhọc lòng mất công để họ bình an trở về phải không? Cái mạng nhỏ chút nữa không còn, chỉ đổi lại du lịch trong nước á. Kinh tế đi xuống cũng đâu cần keo kiệt đến thế, chúng ta dùng tính mạng chiến đấu, lẽ nào chỉ xứng đáng một chuyến du lịch trong nước sao? Cmn chứ, ai thích đi thì đi, tôi không đi." - Bành Xán có chút tức giận.

Mã Tiểu Linh đặt di động xuống, im lặng liếc nhìn Ngô Đông Tuyết đang co rúc trên ghế salong không nói. Thế nhưng, nét mặt rõ ràng không vui.

Vương Quý Nhân không hiểu, nhìn hai người bơ phờ, lại nhìn Ngô Đông Tuyết cười ngượp ép. Quay đầu nói với Mã Tiểu Linh: "Tiểu Linh, em sao vậy?"

"Không có gì, đột nhiên nhớ không còn bùa, em phải đi tới chỗ chú Cầu mua. Đã lâu chưa về HongKong, nên định du lịch sẵn về nhà xem một chút. Cấp trên nói, 3 cái tên sống sót trở về kia, cần tiền để giải tỏa tâm lý hơn."

Nói thì nói vậy, ngày hôm sau Mã Tiểu Linh đã bị kéo lên máy bay. Đến nơi, mọi người tìm khách sạn nghĩ ngơi, chờ chú Cầu giao bùa đến.

"Mình nói nè Ngô Đông Tuyết, tại sao lại đến đây? Đi du lịch thì cũng phải đến Tây Tạng, Lệ Giang. Hay ít nhất cảnh sắc cũng phải hợp lòng người, cậu đến đây làm gì? Xem huyệt hả?" - Bành Xán thất vọng gào khóc. [Mình đã sớm đặt ra hành trình, tại sao giờ lại có mặt ở cái Cổ Thành. Không biết có gì vui nữa.]

"Được rồi, không phải dạo này cậu thường đọc tiểu thuyết đạo mộ à? Đúng lúc đó một người bạn làm khảo cổ, chúng ta có thể xuống mộ xem, cho cậu cảm nhận trải nghiệm việc đạo mộ."

"Ể, thật hả? Ha ha ha, Ngô Đông Tuyết, cậu thật tốt, mình yêu cậu!" - Gương mặt Bành Xán liền tươi tắn hẳn lên, kích động ôm Ngô Đông Tuyết, hôn một cái. Không thèm chú ý đến mọi người đang đứng thành vòng tròn, trố mắt hiếu kỳ.

Ngô Đông Tuyết mím môi, thoát khỏi cái ôm của Bành Xán, mặt ửng đỏ.

Mã Tiểu Linh nhìn hai người trước mắt, cầm tay Vương Quý Nhân, khinh thường: "Ân với chả ái, phiền quá. Hai người đến trộm mộ, kéo theo tôi với Quý Nhân làm gì. Nếu không phải tại hai người.........."

"Đúng đúng đúng, nếu không phải tại tụi này, thì cô với Quý Nhân đang vật lộn trên giường chứ gì. Tôi nói này, ban ngày.........." - Bành Xàn liền giành nói với Mã Tiểu Linh.

"Giữa ban ngày nói chuyện này, làm em đố kị." - Vương Quý Nhân đăm chiêu nhìn, rồi trước. Ngô Đông Tuyết không nói gì.

Bành Xán nhanh mồm nhanh miệng, liền xù lông: "Cô......cô có ý gì hả? Cái gì mà đố kị.......Tôi, tôi đố kị cái gì. Vô liêm sỉ, không thèm để ý đến cô, hừ!"

Vương Quý Nhân nhíu mày nhìn ngọn núi, ánh mắt liếc nhìn gò má Mã Tiểu Linh. Khoác vai em ấy, nhếch môi, đôi môi đỏ thì thầm vào tai em ấy: "Hay chúng ta bỏ họ lại, đi "mần" đi."

Mã Tiểu Linh cảm thấy mặt nóng bừng, [cái chị này, đúng là............có xem hoàn cảnh không vậy? Từ khi mình yêu chị ấy, cứ như lúc nào cũng thấy hai chữ "mời gọi" trên mặt chị ấy. Cứ động dục mọi lúc mọi nơi, đồ lưu manh, cái gì cũng dám nói, lại còn rất tỉnh.]

[Sao trước đây mình không phát hiện ra Vương Quý Nhân mặt dày thế nhỉ. Bây giờ thì tốt chưa, lộ mặt nhanh quá, làm mình không chuẩn bị kịp, rồi trong lòng vừa hài lòng vừa chờ mong. Xong, đúng là gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Chẳng lẽ mình cũng có tiềm năng làm lưu manh? Không được, mình không thể nhìn Vương Quý Nhân xấu như vậy, phải thấy nó rất đẹp, ví dụ như đây là nét mặt phong tình vạn chủng chẳng hạn. Phi, hình dung kiểu gì vậy. Có điều, sao Vương Quý Nhân lại nhìn mình chằm chằm, cười ám muội như vậy, muốn làm gì? Đây là ngoài đường đó, khốn nạn.]

"Chiều đi đâu?" - Mã Tiểu Linh chạy thoát khỏi ánh mắt nóng rực của Vương Quý Nhân, kéo cánh tay Ngô Đông Tuyết hỏi.

Ngô Đông Tuyết suy nghĩ, thấy Bành Xán với Vương Quý Nhân cũng đang đến. Cười nói: "Có hai lựa chọn, tháp Đại Nhạn với phố người Hồi, ngắm cảnh với ăn vặt. Mọi người chọn đi."

"Hạ khuy chi cao điểu, phủ thính văn kinh phong, liên sơn nhược ba đào, bôn thấu tự triêu đông. Thanh hòe giáp trì đạo, cung quán hà linh lung, thu sắc tòng tay lai, thương nhiên mãn Quan Trung. Tháp Đại Nhạn nghe danh đã lâu, nhưng lại không hợp với mình. Vì thế, mình chọn đi phố người Hồi, tự đãi bản thân một chầu." - Bành Xán rung đùa đắc ý, nói ra sự lựa chọn của mình, ba người kia lạnh lùng chờ đợi. (1)

"Ha ha, dân dĩ thực vi thiên(2) mà. Tới đây, không đi ăn một bữa, thì sức nào leo núi." - Bành Xán chà xát tay, híp mắt cười.

"Tới đây nhất định phải ăn đồ ngon, tôi tán thành đi phố người Hồi."  - Mã Tiểu Linh gật đầu.

Vương Quý Nhân nắm tay Mã Tiểu Linh, khẽ cười nói: "Chị nghe Tiểu Linh."

Bốn người đi đến khu phố, sau khi cơm nước no nê, trời cũng tối. Mùa đông ngày rất ngắn, thấy trên đường treo đèn kết hoa, Mã Tiểu Linh mới nhớ, lấy điện thoại ra xem. Có chút thất vọng: Thì ra đã Tết rồi, hèn gì náo nhiệt quá. Chúng ta đi du lịch thật đúng dịp."

Ngô Đông Tuyết sờ má, rồi sờ cái gói nhỏ bên người, có chút lúng túng: "Bốn người cùng ăn Tết mới vui."

Không chờ Mã Tiểu Linh mở miệng, điện thoại vang lên. Ngô Đông Tuyết lấy điện thoại ra, nhận, chợt nhíu mày. Nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi." - Cúp máy.

"Sao vậy?" - Mã Tiểu Linh đăm chiêu nhìn Ngô Đông Tuyết.

"Dưới mộ xảy ra chuyện rồi, cửa động bị sụp, rất nhiều người bị kẹt bên trong. Ngày mai sợ không đi chơi được rồi." - Ngô Đông Tuyết có chút mất mát.

Bành Xán mở to mắt, vỗ vai Ngô Đông Tuyết cười nói: "Không sao, mai chúng ta lên núi ngắm cảnh, cảm nhận một chút "liên sơn nhược ba đào, bôn thấu tự triêu đông"."

-------------

(1)Hạ khuy chi cao điểu,

phủ thính văn kinh phong,

liên sơn nhược ba đào,

bôn thấu tự triêu đông.

Thanh hòe giáp trì đạo,

cung quán hà linh lung,

thu sắc tòng tay lai,

thương nhiên mãn Quan Trung

Trích từ bài thơ "Dữ Cao Thích, Tiết Cư Đăng Từ Ân Tự Phù Đồ - Tác giả: Sầm Tham". Không quan trọng nghĩa lắm, nên mình không dịch nghĩa. Nói chung nó tả về tháp Đại Nhạn.

(2) dân dĩ thực vi thiên: dân coi ăn là trên hết

Bình Luận (0)
Comment