Trước đây chưởng môn tao ngộ tâm ma, nếu như không phải Lý Tô vừa hay xuyên việt đến bên người nàng, ngoài ý muốn giúp nàng, nàng sẽ phế đi. Nhược điểm, tâm linh thiếu hụt, những gì đã trải qua, căn cơ bất ổn vân vân đều có thể khiến cho tâm ma nảy sinh.
Chưởng môn kém chút bị mụ đàn bà độc ác đó dời Tiên Linh Căn, căn cơ xảy ra vấn đề, có thể do thời gian tu luyện quá gấp, tâm tính cũng bị ảnh hưởng cho nên nảy sinh tâm ma.
"Tô, ngươi kể câu chuyện này, tại sao ta cảm thấy Ngưu Lang là một lưu manh."
Trong một thành thị thế tục Bắc Cảnh, Lý Tô và Bạch Linh sóng vai đi.
Lý Tô vừa đi vừa kể cho nàng nghe một câu chuyện đến từ một thế giới khác.
"Cũng không phải là lưu manh, tiên nữ đang tắm, hắn đi lấy y phục của người ta, còn nhìn thấy hết người ta."
"Nữ tử bị nhìn thấy hết, sao còn lập gia đình được?"
"Ngưu Lang còn lấy y phục làm uy hiếp, bức Chức Nữ gả cho hắn, gả cho hắn, sau đó Ngưu Lang không làm gì cả, để cho Chức Nữ không ngừng dệt vải nuôi hắn. . ."
Lý Tô từ từ nói. Bạch Linh tán thành gật đầu.
Lúc này, trên bầu trời, một đạo lưu quang xẹt qua.
"Tiên nhân!"
Bên trong tòa thành nhỏ này, người thế tục dồn dập kích động, một ít người thậm chí quỳ lạy. Tư tưởng tiên phàm khác nhau cũng có ở Bắc Cảnh.
Tuy là tu tiên giả Bắc Cảnh nhiều, Bắc Cảnh to lớn, rất nhiều người cả đời cũng không có mấy lần đứng xa chứng kiến tiên nhân.
Lý Tô thần thức đảo qua, là một Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ đi ngang qua.
Đối với phàm nhân, đúng là xem như là "tiên nhân".
"Tô, ta có!"
Lại qua hai tháng, đầy một năm, ngày này, rốt cuộc Bạch Linh báo tin tốt cho Lý Tô.
Khi nhận được tin tức này, Lý Tô hơi có chút vui vẻ.
Dù sao.
Một năm cày cấy, rốt cuộc có thu hoạch.
Vui vẻ xong, Lý Tô lại nghĩ, Bạch Linh phải rời đi, lại có chút không nỡ. Giữ nàng ở bên cạnh mình là chuyện không thực tế.
Bạch Linh cũng sẽ không ở Lý phủ.
Dù sao mục đích nàng sinh đứa bé này là vì chứng thực huyết mạch vương tộc của mình, chỉnh hợp mấy bộ lạc Giao Nhân lại, trở thành Giao Nhân Vương.
Như vậy, Lý Tô không ràng buộc được Bạch Linh. Hắn cũng không muốn ràng buộc.
Lý Tô đối xử với các nữ nhân khác nhau thì có thái độ khác nhau.
Kinh tài tuyệt diễm, Lý Tô nguyện để các nàng bay càng ngày càng cao, tương lai cũng có thể đuổi kịp bước chân hắn, cùng hắn leo lên đỉnh thế giới, ngồi xem thế giới phồn hoa.
Hắn cũng không hy vọng có một ngày mình đứng trên đỉnh thế giới, vô địch khắp thiên hạ, bên người không có một bóng người.
Mà bởi vì tư chất, linh căn, cho dù cố gắng thế nào cũng tu luyện không nhanh, nguyện để Lý Tô bao che, Lý Tô cũng sẽ biến thành đại thụ che trời, bảo vệ các nàng.
"Để cho ta nghe một chút ~ "
Lý Tô đưa lỗ tai tới bụng Bạch Linh.
Bây giờ đương nhiên nghe không được.
Nhưng hắn đã cảm nhận được Bạch Linh có con.
Hai người cũng rất ăn ý không có nói chuyện Bạch Linh rời đi.
Đêm hôm ấy, Lý Tô khẽ ôm lấy Bạch Linh, cũng không có làm gì.
"Tô, ngày mai ta đi."
"Nếu như ngươi nhớ ta thì hãy thổi ốc biển."
Bạch Linh lên tiếng nói ra.
"Ta đưa ngươi đến Bắc Hải."
Lý Tô nói.
"Ừm!"
Bóng đêm thâm trầm.
Ngày thứ hai, hai người khởi hành lần nữa. Bạch Linh đứng ở đầu phi chu, nhìn đại địa bay qua phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.
Một năm này, hai người ở chung với nhau thì nói rất nhiều.
Nhưng mà lần này, từ khi khởi hành cho đến Bắc Hải, hai người đều không nói gì.
Bạch Linh nhẹ nhàng ôm Lý Tô.
Ước chừng nửa giờ.
Nàng giấu đi vẻ không nỡ trong ánh mắt, từ từ lui lại.
Bây giờ nàng còn phải làm rất nhiều chuyện.
Nàng muốn lấy lại vinh quang Giao Nhân nhất tộc, trở thành Giao Nhân Vương.
Theo nàng lui lại, cảm giác nàng mang tới cho người khác cũng thay đổi.
Một năm này, ở trước mặt Lý Tô, nàng không giống như là một Giao Nhân công chúa, đại năng Hóa Thần Kỳ mạnh mẽ mà là một tiểu nữ sinh hồn nhiên ngây thơ.
Nhưng bây giờ, Giao Nhân công chúa cường đại đó trở về.
"Tô, tạm biệt."
Nàng nhìn Lý Tô một cái, sau đó xoay người, chui vào bên trong nước biển.
Biến mất.
Lý Tô nhìn nàng tiêu thất, đứng ở nơi này chừng một tiếng, sau đó điều chỉnh tâm tình, bắt đầu lên đường trở về.
Lần này, hắn trọn một năm.
Một năm này, Lý Tô trải qua cũng cực kỳ đặc sắc.
Tuy là thọ mệnh tu tiên giả dài dằng dặc, nhưng thời gian dành cho hưởng thụ cũng không nhiều.
Giống như Liễu Tâm Nguyệt các nàng, hơn một ngàn năm trăm tuổi, thời gian tu luyện của nàng kéo dài hơn một ngàn bốn trăm năm. Tu luyện mới là chuyện tu tiên giả phải làm.
Sự sống lâu dài, cần kết hợp với lực lượng cường đại và tâm tính thì mới hoàn mỹ.
Bằng không, cho một phàm nhân trường sinh bất lão, lại không cho hắn lực lượng và tâm tính của tu tiên giả, cuối cùng có thể phàm nhân này sẽ cảm thấy tất cả đều không có ý nghĩa.
Trước khi xuyên việt, trong quan niệm người phương tây, vĩnh sinh không phải là thống khổ sao? Đó là vì chỉ là vĩnh sinh trong một góc.
Tâm tính vẫn là của người bình thường.
Cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện của người bình thường.
Cũng không có lực lượng và tâm tính cường đại tương ứng, tùy tiện trải qua chiến tranh và tử vong giữa quốc gia và quốc gia cũng có thể làm cho hắn thống khổ không ngớt.
Cách cục quá nhỏ.