"Cảm ơn tiền bối nhắc nhở!"
"Không sao cả, như vậy thì chúng ta không ở lâu nữa."
Sau khi nhắc nhở, Điệp Vân phong chủ cũng rất quả đoán, thấy Lý Tô còn có việc phải xử lý thì không có ở lâu. Chưởng môn Huyền Thiên Thư Viện và Thiên La tông chủ cũng lần lượt cáo từ.
Bọn họ cũng không muốn quấy nhiễu Lý Tô, đặc biệt là sau trận chiến này, bọn họ càng coi trọng Lý Tô hơn. Tông chủ Vạn Thú Tông vẫn muốn ở lại thêm một hồi.
"Lý Tô, các nàng đều muốn đi Bắc Cảnh du lịch một phen, ta dẫn các nàng đi một vòng ~ "
Tông chủ Vạn Thú Tông nói.
Nói xong, nàng khống chế Luyện Hư Kỳ Ngũ Hành Linh Long đi Vọng Tiên Giác.
"Đừng xem, hắn đã đi vào."
Trên Ngũ Hành Linh Long, một thiên tài nữ tu của Quy Nguyên Tông dí dỏm vươn tay quơ quơ trước mặt một nữ tu khác, nói.
"Các ngươi muốn đi nơi nào?"
Tông chủ Vạn Thú Tông hỏi.
"Đi Lạc Thành xem một chút đi, nghe nói trước đó Lý Tô ở nơi đó ~ "
Một thiên tài nữ tu sinh ra hứng thú với Lý Tô.
"Các ngươi thì sao?"
"Ừm!"
Những thiên tài nữ tu khác, bao gồm Điền Điềm cũng dồn dập gật đầu, các nàng cũng giống như vậy.
"Vậy đi Lạc Thành a ~ "
Tông chủ Vạn Thú Tông cũng hứng thú, nàng là một chưởng môn duy nhất không phải Luyện Hư trong số chưởng môn mấy cái nhị phẩm tiên môn, tâm tính cũng hoạt bát hơn.
Trên Mãng Thương Sơn đã trở nên bình tĩnh lại.
Lần này Nguyên Từ bình chướng chấn động, Lý Tô mượn cơ hội này nghiên cứu thêm về Nguyên Từ bình chướng.
"Hẳn là ở đoạn chính giữa."
Hai Luyện Hư công kích khiến Lý Tô có thu hoạch ngoài ý muốn.
Mượn Nguyên Từ bình chướng phản kích lần này, Lý Tô nghiên cứu sâu hơn về Thiên Nhiên Phong Thủy Trận, cũng tìm ra được vị trí cụ thể của mảnh vỡ Tiên Khí.
Hẳn là ở trung đoạn Mãng Thương Sơn.
Như vậy, Lý Tô nghiên cứu đến đêm khuya mà vẫn còn nghiên cứu.
Màn đêm buông xuống.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lý Tô.
Lý Tô nhìn một cái, là chưởng môn.
"Sư tôn."
Lý Tô nở một nụ cười.
Chưởng môn đi tới bên cạnh Lý Tô, nếu như nhìn kỹ, nàng vẫn đi chân trần.
Dù cho bước đi thì chân chưởng môn cũng không có chạm đất.
Chưởng môn ngồi bó gối bên cạnh Lý Tô, hai tay nâng cằm, nhìn giống như một mỹ nữ hoa quý mười tám tuổi.
"Lý Tô, ta ngồi ở bên cạnh ngươi một hồi ~ "
Chưởng môn khẽ nói.
"Ồ."
Lý Tô tiếp tục nghiên cứu Nguyên Từ bình chướng.
Trên bầu trời, ánh trăng lên cao, ánh trăng trong sáng chiếu lên trên người của hai người, phủ một lớp màu bạc lên người của hai người và đại địa này.
Màn đêm buông xuống, Lý Tô khoác ánh trăng nghiên cứu Nguyên Từ bình chướng. Hắn nghiên cứu tương đối chăm chú. Nguyên Từ bình chướng bị hai Luyện Hư công kích gây ra chấn động cực lớn, tạo thành điều kiện nghiên cứu tốt nhất.
Bên cạnh, chưởng môn ngồi ở bên người Lý Tô, ánh mắt như trân châu đen nhánh. Trong đó lóe ra hàng vạn hàng nghìn ngôi sao trong bầu trời đêm và bóng dáng Lý Tô.
"Sư tôn, trên mặt của ta có cái gì sao?"
Lý Tô đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt một cái, nói.
Chưởng môn vẫn đang ngẩn người nhìn Lý Tô, Lý Tô nói như vậy khiến cho mặt nàng không khỏi đỏ lên.
"Không có, ta nghĩ tới một việc khi còn bé, cho nên ngây ngẩn một hồi."
"Ồ?"
Lý Tô "nga" một tiếng.
Dưới bóng đêm, dường như chưởng môn muốn nói chuyện. Nàng bắt đầu nói cho Lý Tô nghe chuyện của nàng khi còn bé.
Đông Phương gia tộc là một gia tộc cực kỳ cường đại, lão tổ gia tộc thực lực thâm bất khả trắc. Nhưng gia tộc này ngoại trừ lão tổ ra thì không có xuất hiện thiên tài gì cho đến chưởng môn sinh ra. Nàng sinh ra khiến cho nàng trở thành thiên chi kiêu tử, trước khi nữ nhân đó đến, nàng là minh châu trong gia tộc. Thời điểm đó, nàng sống vô cùng vui vẻ trong gia tộc.
Mọi người đều nhường nhịn nàng, sủng ái nàng.
Nhưng nàng không ngờ được là khi nữ nhân đó động thủ với nàng, một ít trưởng bối bình thường cực kỳ che chở nàng trong gia tộc lại thờ ơ.
"Lý Tô, ngươi nói những phàm nhân này sẽ có kiếp sau hay không?"
Nói đến đây, chưởng môn hỏi.
Kiếp sau?
Lý Tô suy nghĩ một chút, nói: "Sư tôn, chuyện này, ta không biết."
Đúng là hắn không biết thật.
"Có đôi khi ta nghĩ, có lẽ linh căn ta bình thường một chút, thậm chí là một phàm nhân cũng tốt, sẽ không không nhà để về giống bây giờ."
Giọng nói của chưởng môn có chút cô đơn. Tuy là nàng đã quyết định phân rõ giới hạn với gia tộc, còn cực kỳ kiên quyết.
Nhưng suy cho cùng khi nghĩ tới những chuyện này, nàng vẫn có chút thương cảm và tịch mịch. Dù sao đó cũng là nhà của nàng.
Đây cũng là lần đầu tiên chưởng môn bày tỏ tâm tình như vậy ở trước mặt Lý Tô.
"Sư tôn, nơi nào có đệ tử, nơi đó chính là nhà của ngươi!"
Lý Tô nắm tay nhỏ của nàng, khẽ nói.
Giọng nói của hắn làm cho trong lòng chưởng môn nhất thời bị xúc động. Nơi có Lý Tô. . . chính là nhà của nàng!
Hai mắt sáng rỡ như sao của chưởng môn không khỏi nhìn về phía Lý Tô. Lý Tô nắm lấy tay nhỏ của nàng, nhìn lên bầu trời sao.