Trời Ạ, Lão Tổ Lại Cưới Thêm Vợ Bé Nữa Rồi ! (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339. Nạp Nhất Phẩm Linh Căn (2)

Chương 339. Nạp nhất phẩm linh căn (2)
Chương 339. Nạp nhất phẩm linh căn (2)

Mà những tu sĩ này cũng rất là biết điều, ít nhiều cũng đưa tới một ít lễ vật. Lần này hôn lễ của Lý Tô và Điền Điềm cũng trở nên náo nhiệt trước nay chưa từng có. Ngay cả Tây Hải Hải Tộc đều đưa lễ vật tới.

"Quá lớn, không ngờ được là Lý tiền bối đến Luyện Hư nhanh như vậy."

"Đúng vậy a, trước đây lần đầu tiên thấy hắn, hắn mới là Nguyên Anh sơ kỳ, mấy trăm năm đi qua, ta Nguyên Anh trung kỳ, hắn đã đến Luyện Hư."

"Có Lý tiền bối là phúc của Bắc Cảnh chúng ta, trước đây chúng ta không có hy vọng lớn có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần, nhưng bây giờ sau khi đã thông liên hệ với mấy cảnh khác thì nếu như cố gắng chúng ta vẫn có hy vọng."

"Đúng vậy a. . ."

Trong Lý phủ, nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, chưởng môn bảy đại tiên môn Bắc Cảnh đều lên tiếng cảm thán. Trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây thì cảm xúc của bọn họ là nặng nhất.

Mấy trăm năm trôi qua lại mang tới cho bọn họ một cảm giác thương hải tang điền, chủ yếu là Lý Tô thay đổi quá lớn. Những thay đổi này cũng ảnh hưởng đến toàn bộ Bắc Cảnh, đối với Bắc Cảnh mà nói, chuyện này là chuyện cực kỳ tốt.

Tất cả bọn họ đều rất cảm kích.

Hôn lễ đương nhiên là náo nhiệt.

Điệp Vân phong chủ tự mình đưa Điền Điềm tới.

Sau khi cử hành xong nghi thức, Điền Điềm được đưa vào động phòng. Lý Tô thì tiếp tục chiêu đãi khách nhân, chiêu đãi hơn nửa ngày.

Cứ như vậy cho đến đêm khuya.

Rốt cuộc, Lý Tô mới rảnh rỗi đi vào trong phòng hoa chúc. Trong phòng được treo đồ trang sức màu đỏ, trên đầu Điền Điềm đắp khăn trùm cô dâu, yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Khi muội tử có dáng vẻ điềm tĩnh này ngồi một mình ở đó thì cũng vô cùng điềm tĩnh.

Nếu bàn về nhan trị, Điền Điềm đương nhiên là không thấp, trong thang điểm mười thì có thể chấm chín chấm chín.

Lý Tô chậm rãi đi tới.

Điền Điềm có lẽ là có chút khẩn trương, hai tay túm lấy góc áo.

Rốt cuộc, Lý Tô đi tới trước mặt nàng, sau đó chậm rãi nhấc lên Khăn trùm đầu cô dâu trên đầu nàng.

Lộ ra Điền Điềm đang cúi đầu rũ mi bên trong, cặp mắt tràn đầy xấu hổ. Ánh nến màu hồng chiếu lên trên mặt của nàng để cho vẻ đẹp của nàng trở nên càng kiều diễm.

Nữ nhi đẹp nhất chính là khi nàng tỏ vẻ thẹn thùng.

Nến đỏ. . . tắt.

Sau đó Lý Tô…

Dạ vũ sơ phong.

Sáng sớm hôm sau, khi Lý Tô tỉnh lại, Điền Điềm đang ngủ say ở trên cánh tay của hắn. Quan sát ở cự ly gần, gương mặt Điền Điềm đúng là tinh xảo, điềm mỹ. Vô cùng nhu thuận. Có thể nói là nữ thần kiểu điềm mỹ.

Có lẽ là ánh mắt Lý Tô làm kinh động nàng, lông mi thật dài của Điền Điềm giật giật. Nhưng mà có lẽ là quá xấu hổ, cô em gái này cũng không có mở mắt. Còn giả bộ ngủ.

Vì vậy, trên tay Lý Tô, mặt Điền Điềm chậm rãi đỏ lên.

Lý Tô cười "ha ha", kéo Điền Điềm qua. Sáng sớm lại trở nên cực kỳ thích ý. Chờ Lý Tô rời giường, bên ngoài, mặt trời đã lên cao ba thước. Trong Lý phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, ngoại phủ, khách tới đã lục tục rời đi. Cũng có một ít khách vẫn còn ở. Bao gồm Điệp Vân phong chủ và người đưa dâu của Quy Nguyên Tông.

Diện tích ngoại phủ Lý phủ cũng không nhỏ, bên trong chỉ với kiến trúc dùng để đãi khách thì đã kéo dài trên trăm dặm. Đương nhiên, khác có tư cách ở lại ngoại phủ cũng không nhiều.

Chính là vì Điệp Vân phong chủ và người của Quy Nguyên Tông vẫn còn ở đây nên Lý Tô mới dậy. Nếu không, với khuôn mặt đẹp của Điền Điềm, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải mấy ngày mấy đêm mới được.

Lý Tô dẫn theo Điền Điềm tiễn khách.

Trên người Điền Điềm vẫn mặc áo khoác đỏ, nhìn vô cùng diễm lệ. Nàng kết hợp với Lý Tô, có chút tương tự với đón dâu thời cổ, song phương trước khi kết hợp đều không có trao đổi. Dù cho bây giờ thì Điền Điềm còn chưa có nói với Lý Tô một câu nào.

Nhưng mà bây giờ Điền Điềm đứng ở bên người Lý Tô, có thể nói là trai tài gái sắc, nhìn vô cùng xứng. Trước mặt người ở bên ngoài, nàng cũng thoải mái, chỉ là thường nhìn lén lang quân mình.

Nàng là thiên tài nhất phẩm linh căn, tuy nói sẽ không tự phụ giống một ít thiên tài, nhưng mà dù sao cũng có chút kiêu ngạo. Cho dù là một ít tu sĩ mạnh hơn nàng thì Điền Điềm cũng sẽ không nhìn nhiều.

Thế nhưng ở trước mặt Lý Tô. Đã trải qua đêm hôm qua, Điền Điềm giống như một cô gái ngoan ngoãn. Thân thể đã cho Lý Tô, lòng của nàng cũng cho Lý Tô.

Tuy nàng đã hơn năm trăm tuổi nhưng đa số thời gian đều tu luyện, tâm tư cũng rất đơn thuần. Chọn người nào thì cả đời theo người đó. Nguyện đắc nhất nhân tâm, đầu bạc răng long chung thủy.

Suy nghĩ của cô em gái này rất đơn giản.

Đương nhiên, nếu như không phải Lý Tô, có lẽ qua mấy ngàn mấy vạn năm nữa thì người nàng chọn cũng sẽ không xuất hiện. Ngay từ đầu, nàng chưa từng nghĩ tới việc này, chỉ một lòng tu luyện.

Cho đến khi Lý Tô xuất hiện.

Nàng mới phát hiện hóa ra thế gian còn có chuyện tốt đẹp hơn tu luyện. Đương nhiên, tuy mỹ hảo, tuy đáng giá, nhưng tu luyện vẫn là then chốt.

Bằng không, những mỹ hảo và đáng giá này sẽ biến mất, trở thành tiếc nuối khi mà một ngày nào đó, thọ nguyên hao hết. Phàm nhân tình, nhiệt tình ngắn ngủi, dài lắm cũng cả đời thôi.

Tu tiên giả tình, bình thản mà sâu sắc. Thời gian càng dài, cũng sẽ càng sâu.

Hết chương 339.
Bình Luận (0)
Comment