Lý Tô dẫn Long Quỳ vừa đi vừa nghỉ ở hội đèn lồng, quan sát xung quanh. Hai người càng ngày càng có nhiều chủ đề để nói chuyện với nhau.
"À, Tô, bên kia đang làm cái gì?"
Long Quỳ hỏi.
Lý Tô nhìn về phía bên kia, đó là một lầu cao, bên trong đang tổ chức một lần thi hội. Trong số tu tiên giả cũng có một ít tu tiên giả thích thi thơ.
Dù sao bước đầu tiên của tu tiên giả là biết chữ, mà nếu như biết chữ thì rất nhiều tu tiên giả cũng thích làm thơ để tu tâm dưỡng tính.
"Chúng ta đi xem."
Long Quỳ chưa bao giờ tham dự lại hình như thế này.
Rất nhanh, hai người đi tới lầu cao, nơi đây đúng là thi hội, một ít tu sĩ căn cứ lầu cao làm thơ. Thậm chí, thường có Nguyên Anh tu sĩ bay tới làm một bài thơ, khiến cho tất cả mọi người ủng hộ.
"Tô, ngươi biết làm thơ không?"
Long Quỳ nghe những tu sĩ đó làm thơ thì cảm thấy vô cùng ưu mỹ, không khỏi nhìn về phía Lý Tô, hỏi.
Lý Tô bước đi ra ngoài.
Tất cả tu sĩ đều nhìn về hắn.
Hắn cầm viết lên, cũng không có viết lên trên giấy mà trực tiếp viết vào trong không trung. Theo hắn viết, từng con chữ kim sắc xuất hiện ở trong không trung.
Thủ đoạn này khiến cho rất nhiều tu sĩ hai mắt sáng rực lên, đồng thời cũng nhận ra được vị tu sĩ trước mặt này không phải là đại năng bình thường.
"Ánh nhật chiếu sơn hà, sông dài chảy vào biển, muốn nhìn xa vạn dặm, phải không ngừng tiến bước."
Một tu sĩ đọc thơ Lý Tô viết ra.
"Thơ hay!"
Một tu sĩ khác hai mắt sáng lên, thở dài nói.
Những tu sĩ khác đều đọc một lần, sau đó đều vỗ tay khen hay.
"Không nghĩ tới các hạ không chỉ có khí chất xuất chúng mà tài năng văn học cũng lợi hại như vậy."
Người chủ trì thi hội là một Hóa Thần, chỉ là Hóa Thần này vừa ra thì đã cảm thấy Lý Tô có chút quen thuộc. Bởi vì hắn từng gặp Lý Tô.
"Chẳng lẽ tiền bối là Lý tiền bối?"
Hóa Thần này không khỏi có chút kích động.
Lý tiền bối?
Những tu sĩ khác cũng kịp phản ứng lại, có thể để cho chữ viết trôi nổi trong hư không trong thời gian dài mà không tan đi thì đối phương phải là cao nhân, lại không ngờ được là người đó lại là Lý tiền bối.
"Lý tiền bối. . . . di, người đâu?"
Một ít tu sĩ mới kích động một cái, Lý Tô và Long Quỳ đã biến mất rồi.
Đột nhiên biến mất dường như càng có thể chứng minh thân phận của Lý Tô, vì vậy, tin tức Lý Tô xuất hiện ở hội đèn lồng, còn để lại một bài thơ nhanh chóng truyền ra.
Gây ra oanh động không nhỏ ở hội đèn lồng, không biết có bao nhiêu tu sĩ chạy tới đọc thơ Lý Tô làm. Nhiều năm sau, lầu cao này cũng trở thành điểm đến quen thuộc của rất nhiều tu tiên giả.
Bên kia.
Lý Tô lặng yên buông lỏng tay Long Quỳ ra.
Mới nãy, hắn kéo Long Quỳ rời khỏi nơi đó. Long Quỳ mặt ửng đỏ.
Kế tiếp, trong quá trình du lãm, nàng đột nhiên nói ít lại. Cứ như vậy mãi cho đến đêm đã vào khuya.
Lý Tô dẫn theo nàng đi tới một khách sạn tìm chỗ ở lại.
"Tô, ta chuẩn bị xong."
Nhưng mà khi đêm xuông, Long Quỳ lại đi tới phòng của Lý Tô. Trên mặt của nàng đỏ ửng như ráng chiều.
Nhưng mà hình như nàng đã hạ quyết tâm.
Đối với nàng mà nói, trước khi lần Đại Thiên Kiếp cuối cùng đến, trùng kích Hợp Thể cũng là một trận huyết chiến. Nếu như không phải có tình huống như thế này thì nàng cũng không muốn lưu lại đời sau.
Mà cũng chính vì tình huống như thế này cho nên sau khi đi du lãm với nhau một ngày, trong lòng nàng cũng chấp nhận Lý Tô, tuy rằng xấu hổ nhưng Long Quỳ vẫn cố lấy hết can đảm mà làm.
Nàng không có quá nhiều thời gian.
Chứng kiến Long Quỳ như vậy, Lý Tô đưa cho nàng một trang giấy.
Long Quỳ nhận lấy, sau đó nhìn thấy nội dung trên tờ giấy đó, hai mắt sáng rực lên.
Trên tờ giấy đó có viết một bài thơ mà Lý Tô viết dành tặng riêng cho nàng.
"Én kia chao lượn trên trời, mua xuân hoa nở sánh đâu bằng nàng."
Long Quỳ khẽ đọc hai câu thơ này, trong mắt tràn đầy vẻ cảm động.
Lý Tô nhẹ nhàng ôm nàng.
Đêm này dần trở nên vô cùng lãng mạn.
"Nữ vương, chào buổi sáng ~ "
Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ.
Long Quỳ mở mắt ra, nhớ tới chuyện đêm qua. . . mặt Long Quỳ lại đỏ lên. Nàng xấu hổ.
Tuy vì lần đánh cuộc cuối cùng, thời gian không nhiều lắm, Long Quỳ sau khi đón nhận Lý Tô, cố lấy dũng khí vào phòng Lý Tô. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì nàng cực kỳ xấu hổ.
Nữ nhân có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, chỉ cần đàng hoàng, dính đến chuyện nam nữ thì đều sẽ trở nên thẹn thùng. Lý Tô trò chuyện, biết được một chút tình huống của nàng.
Bây giờ nàng cách Đại Thiên Kiếp lần thứ sáu chỉ còn một trăm năm. Bởi không thể ngủ say, nàng chỉ có thể liều mạng đánh cuộc.
Bây giờ hắn đã là Luyện Hư viên mãn, nếu như thuận lợi, trùng kích Hợp Thể cũng không cần bao lâu. Cho dù tính luôn thời gian điều chỉnh tâm tính và thời gian chuẩn bị, một trăm năm là đủ rồi.
Nhưng cần thời gian.
Dù sao, lấy thực lực và huyết mạch của nàng, muốn sinh ra hậu đại, độ khó so với Bạch Linh còn lớn hơn.
"Long Quỳ, chúng ta tranh thủ a ~ "
"À?"
Long Quỳ đỏ mặt, bởi vì Lý Tô lại tới rồi.
Ban ngày, buổi tối. Buổi tối, ban ngày.
Chừng mấy ngày sau, Lý Tô mới dẫn theo Long Quỳ lên đường. Hắn và Long Quỳ tiếp tục du lịch Thương Lan Giới.