Những năm này ở chung, Lý Tô cảm thấy cho dù Đại Mộng Lục trân quý không gì sánh được, Bách Hoa Tiên Chủ cũng không đến mức vì bộ tiên pháp này mà gây bất lợi cho Lý Tô.
"Đây là Cổ Đế bí tịch, đã mất tích nhiều năm, không ngờ được là bị ngươi lấy được, cơ duyên này thường chọn người, ngươi được chính là của ngươi, cảm ơn sự tín nhiệm ngươi dành cho ta, nhưng mà trước khi ngươi có đầy đủ thực lực thì không nên để cho người khác biết."
Bách Hoa Tiên Chủ nói ra, sau đó còn bồi thêm một câu. Nàng cảm nhận được Lý Tô tín nhiệm nàng.
Lý Tô cũng không có nhìn lầm nàng.
Hai người bắt đầu nghiên cứu ở thời gian mộng. Cứ như vậy, lại qua mấy trăm năm.
"Âm này hẳn là lui về sau một đoạn, xếp trước có chút đột ngột."
"Không phải, hẳn là như thế này."
Lý Tô tay khẽ động, liên tiếp kích thích nhiều âm.
"Như vậy đúng là tốt hơn!"
Bách Hoa Tiên Chủ ánh mắt sáng lên.
Lý Tô tạo nghệ đạo âm đúng là lợi hại.
Tuy là Lý Tô vừa nói ra thì nàng lập tức biết và hiểu được nhưng để cho nàng tự mình làm thì sẽ không được như Lý Tô. Ở bên cạnh còn có một hoa tiên đứng đó nhìn không nói một lời.
Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Lý Tô có chút kinh ngạc.
Hoa tiên này là một Đại La Tiên Tôn khác của Bách Hoa Thiên, tên là Tử La Tiên Tôn. Không sai, bản thể của nàng là hoa Violet.
Bách Hoa Thiên xấu hổ ở chỗ có không ít Tiên Vương nhưng Đại La Tiên Tôn rất ít ỏi. Đạo âm thiếu sót ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi được Lý Tô đồng ý, Bách Hoa Tiên Chủ mới gọi Tử La Tiên Tôn qua học tập.
Bàng quan mấy trăm năm, nhân vật đứng đầu tiên giới như nàng cũng nhìn Lý Tô với cặp mắt khác xưa. Lúc này, Lý Tô đột nhiên ngừng lại.
"Làm sao vậy? Lý Tô."
Bách Hoa Tiên Chủ nhìn về phía hắn.
Lý Tô trầm ngâm một chút, nói: "Tạm thời chờ một chút, ta chứng đạo đã."
Chứng đạo?
Có lẽ là Lý Tô nói quá tùy ý, cho dù là Bách Hoa Tiên Chủ thì nhất thời cũng không có phản ứng kịp. Bên cạnh, Tử La Tiên Tôn cũng không có phản ứng kịp.
"Lý Tô, chứng đạo gì?”
Thấy Lý Tô đứng lên. Bách Hoa Tiên Chủ hỏi.
"Hôm nay khí trời tốt, Tiên Chủ, mượn quý bảo địa dùng một lát, ta chứng Đại La."
Chứng Đại La!
Đôi mắt đẹp màu tím của Tử La Tiên Tôn thoáng cái tràn đầy kinh sắc. Lý Tô lại muốn chứng Đại La!
Đại La nói là chứng sao?
Nếu như nàng không có nhớ lầm, từ khi Lý Tô phi thăng tới hiện tại cũng chỉ hơn tám nghìn năm. Hơn tám nghìn năm qua thì chứng Đại La?
Ở khoảng thời gian của Kim Tiên, dù cho Kim Tiên viên mãn thì thường cũng dùng hơn mười vạn năm để chuẩn bị. Mà Kim Tiên đến Kim Tiên viên mãn, cần thời gian cũng không ngắn.
Rất nhiều Kim Tiên bước vào cảnh giới Kim Tiên trăm vạn năm mà vẫn còn là Kim Tiên, cũng không dám tùy tiện chứng đạo. Thậm chí còn có Kim Tiên tồn tại càng xa xưa hơn.
Tuy nói Lý Tô cửu kiếp thành tiên, vừa phi thăng đã là Kim Tiên nhưng mà mấy nghìn năm chứng Đại La. . . vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của Tử La Tiên Tôn.
Thế cho nên dù cho Lý Tô nói chứng Đại La nhưng đường đường là một Tiên Tôn mà Tử La Tiên Tôn lại có chút hoài nghi lỗ tai của mình. Sắc mặt Bách Hoa Tiên Chủ cũng thay đổi.
"Lý Tô, ý của ngươi là ngươi muốn chứng đạo Đại La?”
Nàng hỏi.
Ngay cả nàng cũng phải xác nhận một lần.
"Đúng vậy, Tiên Chủ."
Lý Tô đã bước ra. Giọng nói bình thản.
Lúc này Lý Tô bước ra khỏi phạm vi bóng Vô Tận Mộc, ánh nắng từ phía chân trời rơi xuống làm cho hắn giống như được phủ thêm một tầng quang huy.
Lý Tô còn chưa có phô triển khí tức ra nhưng lúc này thiên địa đều như vì Lý Tô mà phát động. Hắn thành trung tâm của thế giới.
Tình cảnh này cho dù là Tử La Tiên Tôn cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Lý Tô. . . muốn chứng đạo thật a!
Phi thăng hơn tám ngàn năm thì chứng đạo Đại La.
Trong lịch sử tiên giới, chuyện này xưa nay chưa từng có!
Bách Hoa Tiên Chủ hít vào một hơi khí lạnh, mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Tô.
"Tốt lắm, ngươi có thể chứng đạo trên phù đảo trước mặt, ta phong tỏa Bách Hoa Thiên cho ngươi, ngươi yên tâm chứng đạo, có ta ở đây, không người nào có thể quấy nhiễu."
Bách Hoa Tiên Chủ nói.
"Tạ Tiên Chủ."
Lý Tô bước ra một bước, xuất hiện ở một phù đảo khác.
Trên phù đảo này cũng không có cây cối cao lớn, chỉ có hoa tươi khắp nơi. Ngay sau đó, khí tức của hắn bắt đầu phóng ra phô thiên cái địa.
Sau khi tích góp năng lượng chứng đạo hơn sáu nghìn năm, rốt cuộc Lý Tô phải chứng đạo. Hơn sáu nghìn năm này, mấy nghìn năm đầu là đang ngộ đạo.
Đạp thiên chi đạo, dùng cái gì đạp thiên?
Đạp thiên chi đạo này yêu nghiệt ở chỗ khi chứng đạo Đại La cần hái chúng đạo sở trường. Ba ngàn đại đạo, cho dù là phàm nhân cũng có thể nói ra một ít tên.
Ví dụ như là thời gian, nhân quả, vận mệnh, lôi đình, luân hồi, sinh mệnh. . . . tên là Tiên Nhân ban cho những đại đạo này.
Đạo chính là đạo, làm gì có tên? Đạo không cần có tên. Mà là người cần.
Mọi người muốn lấy tên mình phát minh phân chia những đại đạo này. Giống như tính thời gian.
Thời gian giống như là một sông dài vô tận, kéo dài không dứt, cọ rửa tất cả mọi thứ.