Chờ sáng tạo ra Nguyệt Thần đệ cửu âm rồi hãy đi.
Ở trên mặt trăng, Lý Tô lại gặp được Cao Nguyệt.
"Ngươi tới rồi."
Cao Nguyệt vẫn chờ ở nơi đó.
Nhìn thấy Lý Tô đến, nàng để sách trong tay xuống.
Lý Tô lại xem Nguyệt Thần đệ cửu âm đạo phổ một lần, sau đó rời đi.
Thời gian vội vã.
Sau khi Cổ Đế chuyển thế cũng không có tin tức.
Ân, nếu như nàng không muốn liên hệ Lý Tô, Lý Tô cũng đừng hòng lấy được tin tức của nàng. Cũng không biết nàng chuyển thế thành công không, chuyển thế đi đâu.
Vũ Vi tiến triển coi như thuận lợi. Lý Tô cũng không có quấy rầy nàng.
Còn những nữ nhân khác và các đời sau của Lý Tô đều đang tu luyện. Đến tiên giới, các nàng đều chăm chỉ hơn.
Rất nhiều hậu đại của hậu đại của Lý Tô cũng bắt đầu phi thăng. Bây giờ Lý Tô chia Thần Châu Thiên thành rất nhiều khu vực.
Thần Châu Đảo cao nhất, cũng là Thần Châu Đại Lục, đó là nơi ở của Lý Tô và chúng nữ nhân của mình. Phía dưới là Thần Châu đại địa bao la, nơi đó là nơi ở của các hậu đại của Lý Tô.
Mỗi người đều được chia một tòa tiên sơn.
Tử La sinh đứa thứ ba.
Ngày này, Tử Hà cũng không cam chịu yếu kém, sinh một đứa con nữa cho Lý Tô. Nhưng mà sau khi sinh đứa này, rất lâu Tử Hà không có dấu hiệu mang thai.
Lại qua một vài năm, Lý Tô thành công bước vào Đại La trung kỳ.
Lúc này, từ Lý Tô bước vào cảnh giới Đại La đến bây giờ chỉ mấy nghìn năm mà thôi. Chỉ mấy nghìn năm mà Lý Tô đã bước vào Đại La trung kỳ!
Nếu như bị những Đại La khác biết thì không biết sẽ sợ như thế nào. Mỗi một Đại La đều cần thời gian rất dài để trưởng thành.
Không chỉ là cần tích lũy lực lượng, còn phải không ngừng tăng cường đạo quả của mình.
Chỉ có đạo quả mạnh mẽ đến trình độ nhất định mới có hi vọng bước vào cảnh giới Bán Thánh.
Trên thực tế, nếu như Lý Tô không chọn đạp thiên chi đạo, cho dù là thời không chi đạo hoặc là luân hồi chi đạo thì tốc độ hắn đến Đại La trung kỳ đều nhanh hơn.
Lấy tốc độ phát triển của Lý gia bây giờ, thưởng nhỏ không nói, thưởng lớn động một tí trăm vạn năm trở lên, qua nhiều năm như vậy, phần thưởng Lý Tô lấy được vô cùng kinh khủng.
Đại La cho dù tu luyện cần tích lũy, cần thời gian ngộ đạo, tăng cường đạo quả thì với tư chất và thiên phú của Lý Tô cũng sẽ nhanh hơn Đại La khác nhiều.
Chỉ là đạp thiên chi đạo của hắn quá nghịch thiên. Cho nên cần nhiều phần thưởng. Thời gian thì lại không tốn nhiều.
Cứ như vậy, mấy vạn năm Lý Tô có thể bước vào Đại La đỉnh phong. Tốc độ này cực kỳ nhanh!
Mà khi Lý Tô bước vào Đại La trung kỳ không lâu, Vũ Vi cũng ngừng bế quan.
"Vũ Vi, thế nào?"
Lý Tô lập tức đến.
Nghe Lý Tô gọi mình như người yêu, Vũ Vi ngượng ngùng.
"Tô, được ngươi giúp, nghịch chuyển lực lượng cũng không thành vấn đề, ta còn đang nỗ lực dung hợp, nhưng mà quá khó."
Vũ Vi nói.
Thì ra là thế.
Nàng cực kỳ kinh tài tuyệt diễm trong số Tiên Nhân.
Nếu như không có xảy ra chuyện như vậy thì cho dù không gặp Lý Tô thì khả năng thành thánh cũng cực lớn. Xem ra, nàng vẫn có chấp niệm với dung hợp lực lượng.
Nhưng dung hợp quá khó.
Lý Tô thông qua hệ thống mới làm được, không phải là dung hợp mà là nhất niệm thành tiên, nhất niệm thành ma. Lý Tô có thể làm được.
Nhưng mà người khác muốn dung hợp thì không được.
"Vũ Vi, không nên cưỡng cầu.”
Lý Tô nói.
"Ừm!"
Vũ Vi cũng hiểu.
"Tô, có thể để cho ta xem ngươi chuyển hoán như thế nào không?"
Nàng hỏi.
Lý Tô thỏa mãn nàng. Nhất niệm thành ma.
Lúc này, phương diện ma của hắn tương đương với Linh Tiên hậu kỳ.
"Đúng là thần kỳ."
Vũ Vi có chút thán phục.
"Cám ơn ngươi."
Nàng nói.
Xem ra nàng lại muốn bế quan.
Vừa khéo lúc này ánh trăng treo cao, xuất hiện ngoài cửa sổ, chiếm toàn bộ cửa sổ.
"Ánh trăng thật đẹp."
Vũ Vi nhìn vầng trăng tròn, khẽ nói.
"Vũ Vi, ngươi còn đẹp hơn ánh trăng ~ "
Sau đó, nàng nghe Lý Tô nói như vậy, câu nói này làm cho mặt của nàng đỏ lên. Sau đó. . . .
Lại một tháng. . . . Lý Tô thừa nhận.
Do ánh trăng gây họa.
Vũ Vi muốn trách thì trách Nguyệt Thần a!
Một tháng sau, Vũ Vi bế quan lần nữa.
Lý Tô tiếp tục cuộc sống hàng ngày.
Thời gian vội vã trôi qua.
Đối với Lý Tô đã hơn một vạn tuổi thì thời gian trôi qua cũng không nhanh.
Đối với người trường sinh thì đa số thời gian đều dùng để tu luyện là một chuyện tốt. Tu luyện không chỉ mang đến cảm giác lực lượng phong phú mà còn có nhân thức cao hơn với thế giới.
Bằng không động một tí thọ mệnh vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm trở lên, nếu như mỗi ngày đều không có chuyện gì để làm thì sẽ khiến cho đại não, thân thể chết lặng.
Nó không chỉ khảo nghiệm tâm tính, còn có cảm giác của người tu luyện với bên ngoài.
Cho nên trước khi Lý Tô xuyên việt, người phương tây cho rằng vĩnh sinh là một loại dằn vặt, đối với người bình thường cũng không sai. Ngẫm lại, cho một người bình thường, một người thường không có bất kỳ sức mạnh gì trường sinh bất lão.
Cho dù người bình thường này không bị áp lực xã hội thì lâu dần cũng sẽ điên mất.
Vĩnh sinh ở đây là chân chính vĩnh sinh, không phải sống mấy ngàn năm là vĩnh sinh đối với người bình thường.