Lại qua vài ngày, Lý Tô cảm nhận được Tử Vi Tiên Tử lại tỉnh.
"Phu quân, lần này ta có thể tỉnh rất nhiều năm, tiếp tục như vậy thì chỉ cần mấy trăm ngàn năm nữa là ta có thể phá thạch mà ra.”
Tử Vi Tiên Tử vui vẻ nói.
Lý Tô vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Phu quân, đây là nơi nào à?"
Nàng tò mò hỏi.
"Một thế giới trong thiên ngoại thiên, Tử Vi, ta dẫn ngươi đi dạo ~ "
Lý Tô dẫn Tử Vi du lịch khắp nơi trong thế giới này.
"Phu quân, bọn họ thông qua phương thức này vĩnh sinh, tuy có chút tà ác nhưng vẫn có thể xem là một đường tắt, chỉ là trong một vạn người, cuối cùng cũng chỉ có một người có thể khôi phục ý thức a."
Trong một thành thị âm u, giọng nói của Tử Vi vang lên.
Mới nãy, không ít người ở đây nuốt vào một loại dược thảo âm khí cực kỳ sung túc, sau đó nằm vào trong quan tài, được người ta đem đến một chỗ cực âm chi địa.
Phương thức này nhanh thì mấy năm, chậm thì hơn mười năm, trăm năm là sẽ biến người đó thành cương thi.
Chỉ là cho dù biến thành cương thi thì đa số cương thi vĩnh viễn là khiêu thi, hút dương khí của người. Cho dù có cương thi có thể trưởng thành nhưng cuối cùng xác suất có thể khôi phục ý thức cũng nhỏ đến đáng thương.
Cho dù sinh ra thần trí thì cũng biến thành một người khác.
Nhưng mà chỗ tốt là sau khi biến thành cương thi thì dù cho thực lực không mạnh nhưng có thể 'vĩnh sinh’. Loại vĩnh sinh này cũng không được tốt lắm.
Tất cả dục vọng không còn, tất cả cảm giác cũng không còn, tất cả tâm tình cũng không còn. Khôi phục thần trí. . . cũng không có ý nghĩa gì.
Một chút lạc thú cũng không có.
Hơn nữa, nếu như không trưởng thành được thì phải ngủ say trong quan tài rất lâu.
Suy nghĩ một chút, đúng là "vĩnh sinh" nhưng loại vĩnh sinh này là vĩnh sinh cả đời trong quan tài. Như vậy thì vui vẻ gì?
Hơn nữa, nó cũng không phải là vĩnh sinh chân chính.
Khi một thế giới, tất cả mọi người đều là cương thi thì sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Mấy vạn năm, vài chục vạn năm. . đối với người bình thường thì có thể là vĩnh sinh.
Đứng ở góc độ Tiên Nhân thì không có chút ý nghĩa nào.
Vài năm sau, Tử Vi Tiên Tử lại ngủ say.
Mấy ngàn năm qua, Cổ Đế cũng nghiên cứu xong thế giới này.
"Tốt lắm, giao nàng cho ngươi."
Nàng không có giết Đại La nữ cương thi.
Lý Tô để lại ấn ký ở cái thế giới này, sau đó theo Cổ Đế rời đi.
Tử Vi Tiên Tử gần như là cách mấy ngàn năm, một vạn năm thì sẽ thức tỉnh một lần.
Cứ như vậy, Lý Tô và Cổ Đế không ngừng tìm kiếm thế giới trong biển hỗn độn, thời gian cũng không ngừng trôi qua. Rất nhanh, Lý Tô hai mươi sáu vạn tuổi.
Không lâu sau khi hắn hai mươi sáu vạn tuổi, Cổ Đế đột phá đến Bán Thánh.
Nàng trưởng thành mau kinh người.
Tử Vi Tiên Tử trăm vạn năm Bán Thánh đã là thiên tài cực kỳ hiếm gặp ở tiên giới. Tuy nói Tử Vi Tiên Tử cũng không phải đại năng chuyển thế, chỉ là Thánh Nhân nữ nhi.
Cổ Đế có thể đến Bán Thánh nhanh như vậy, cho dù nàng đã từng là Tiên Đế nhưng một đời này con đường nàng đi gian nan hơn, có thể đến Bán Thánh nhanh như vậy là vì nàng kinh tài tuyệt diễm.
Tuy nói đến Bán Thánh nhưng Cổ Đế cũng chẳng có bao nhiêu hưng phấn.
Đối với người đã từng là Tiên Đế như nàng thì chỉ là một Bán Thánh mà thôi.
"Sao, chúc mừng ta à?"
Đêm hôm ấy, Cổ Đế nhìn thấy Lý Tô chuẩn bị bữa cơm dưới ánh nến trong chỗ cao trong thế giới cho nàng, hỏi.
Đối với nàng, bữa cơm dưới ánh nến như vậy có chút đặc biệt.
Đương nhiên, nếu như đổi một người khác làm như vậy với nàng thì nàng chỉ cảm thấy người đó ngây thơ. Bữa cơm này, Lý Tô chuẩn bị không ít tiên quả cho nàng.
"Sao ngươi không ăn?”
Cổ Đế ăn rất vui vẻ.
Đợi sau khi nàng ăn xong, nàng biết rõ tại sao Lý Tô không ăn. Bởi vì Lý Tô muốn ăn. . . nàng!
Đã đến Bán Thánh.
Nên sinh con!
"Ngươi làm thật? Bây giờ ta không sợ ngươi!"
Cổ Đế thấy bầu không khí không đúng, khí tức dâng lên.
Nhưng cho đến khi Lý Tô hôn nàng mà tiên nguyên của nàng vẫn ngưng mà không phát.
Sau đó, Lý Tô ôm nàng vào phòng.
"Ô!"
Cổ Đế cắn đầu vai Lý Tô một cái. Nàng tính thì hay lắm.
Nhưng mà một hớp này uy lực không lớn nhưng lại đưa đến tác dụng phụ. Hỏa lực thoáng cái gia tăng một tầng.
Giống như kinh đào hãi lãng, chấn Cổ Đế thất linh bát lạc. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một tháng sau.
Hai tháng sau. Ba tháng sau. Mãi cho đến một năm sau.
Cổ Đế lại cắn đầu vai Lý Tô một cái. Nàng có chút muốn khóc.
Nàng thật đáng thương, mới đến Bán Thánh đã bị Lý Tô. . . chừng một năm. Nhưng đó còn không phải điểm kết thúc.
Lại qua một thời gian sau Lý Tô mới ngừng lại.
Cổ Đế có chút không dám nói, bởi vì nàng vừa nói thì Lý Tô lại. . . . thế nhưng không lâu sau, nàng phát hiện cho dù nàng không nói lời nào thì Lý Tô cũng. . . vì vậy, Cổ Đế khóc.
"Một thế giới từ không tới có, rồi đến sinh ra Đại La trở lên, thời gian sẽ không vượt qua một trăm triệu năm, một trăm triệu năm đối với Tiên Nhân thì cũng vô cùng dài, nhưng đối với thế giới diễn biến thì chỉ là trong nháy mắt mà thôi."