Hung hiểm so với hợp đạo thì còn hung hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. Hợp đạo là Thân Dữ Đạo Hợp, thuận thiên mà đi.
Đạp thiên là đối nghịch với trời.
Hơn nữa, Lý Tô muốn đạp không phải thiên bình thường. Thế giới và thế giới không giống nhau.
Nếu như là một cái linh vực nho nhỏ, nếu như Đại La không phong ấn mình, lấy chân thân tiến vào thì sẽ khiến cho linh vực trực tiếp tan vỡ. Thiên của cái linh vực này. . . Đại La nói đạp là đạp.
Trên thực tế, linh vực như vậy cũng không có thế giới ý chí.
Thế nhưng, bây giờ Lý Tô chứng đạo đại đạo, muốn đạp là thiên của cả thế giới. Như vậy thì khó.
Từ cổ chí kim, tồn tại cấp Tiên Đế sinh ra không chỉ một. Nhưng mà không có ai thành công đạp thiên.
Vì độ khó quá lớn.
"Đế Chủ muốn làm cái gì?"
Trong tam giới, tất cả Thánh Nhân cũng bị kinh động.
Mấy tỉ năm trôi qua, ngoại trừ Lý gia sinh ra nhiều Thánh Nhân, trong tiên giới cũng sinh ra một Thánh Nhân. Trong Ma Tiên Giới cũng sinh ra một Thánh Nhân.
Rất nhanh, không chỉ có Thánh Nhân bị kinh động, rất nhiều Bán Thánh, Chuẩn Thánh cũng bị kinh động.
Mấy tỉ năm trôi qua, các Thánh Nhân tiên giới cũng không phải là không có tiến bộ nhưng cách Đại Đạo Thánh Nhân còn kém không ít. Trước mắt Đại Đạo Thánh Nhân đều đến từ Lý gia.
Mắt thấy Lý Tô lại đưa tới động tĩnh lớn như vậy, các Thánh Nhân đều có chút khó hiểu, không biết Lý Tô muốn làm cái gì. Sức mạnh của Lý Tô đã đạt đến đỉnh phong.
Đại Đạo Thánh Nhân.
Chẳng lẽ Lý Tô lại muốn đột phá?
Nhưng mà Đại Đạo Thánh Nhân đã là sức mạnh đỉnh phong từ cổ chí kim, đi lên nữa không ai biết đó là cảnh giới gì. Đạp thiên chi đạo, sau khi đạp thiên là cảnh giới gì?
Lý Tô cũng không biết.
Nhưng theo Lý Tô dẫn động động tĩnh càng ngày càng mạnh, rất nhiều Thánh Nhân trong tam giới có suy đoán mơ hồ.
"Chẳng lẽ hắn muốn đạp thiên?”
Thượng Thanh Đạo Chủ ánh mắt sáng lên.
Đạp thiên!
Những Thánh Nhân khác ánh mắt cũng dồn dập sáng lên. Lúc này, cả thế giới đã gào lên ở cấp đại đạo.
Lý Tô đạp thiên gây ra động tĩnh kinh thiên trên toàn bộ thế giới. Giống như có cơn sóng thần điên cuồng nhằm phía Lý Tô, muốn bao phủ Lý Tô. Lúc này, Lý Tô thành thế giới chi địch.
Hắn nhìn như một con thuyền nhỏ trong cuồng phong sóng lớn. Nếu như hắn đỡ không được, cho dù là hắn cũng sẽ thân tử đạo tiêu, không tồn tại ở thế gian. Hung hiểm trong này làm cho rất nhiều Thánh Nhân đều sợ mất mật.
Bất kỳ một đóa bọt sóng nào cũng đủ để bao phủ bọn họ.
Cho nên bọn họ không dám sử dụng lực lượng.
"Hắn muốn đạp thiên!"
Ở chỗ sâu trong Hỗn Độn Hải, một "Đại khủng bố" Tiên Đế mơ hồ cảm nhận được động tĩnh ở tiên giới.
"Nực cười! Xem ngươi chết như thế nào!"
"Đại khủng bố" đó cũng không có tới gần tiên giới mà đứng xa quan sát.
"Có chút thú vị, nhưng mà nếu như đỡ không được cũng chỉ có thể thân tử đạo tiêu."
Một nữ đại khủng bố Tiên Đế khác cũng không coi trọng Lý Tô.
Lần này đạp thiên tốn nhiều thời gian hơn. Hung hiểm cũng là hung hiểm thực sự.
Dù cho Lý Tô tích lũy mấy tỉ năm năng lượng đạp thiên cũng mất mấy ngàn năm. Cho đến ngày này, toàn bộ đất trời trong vô số thế giới chấn động.
Tất cả khí tức trên người Lý Tô thu lại.
Dựa vào nhiều năng lượng đạp thiên như vậy, Lý Tô thành công đạp thiên!
Vượt qua Tiên Đế Cảnh.
Cảnh giới này không cách nào hình dung.
Ánh mắt Lý Tô nhìn về phía chư thiên thế giới vô cùng bát ngát. Lúc này ngay cả đại đạo cũng thần phục hắn.
"Như vậy thì gọi là Chí Tôn đi.”
Lý Tô khẽ nói.
“Chí Tôn!"
"Hắn thành công!'
Lúc này, trong biển hỗn độn, đại khủng bố Tiên Đế còn sót lại đều kinh ngạc.
"Thành công!"
Các đời sau của Lý Tô hoan hô.
Trong mắt Cổ Đế lóe lên vẻ vui sướng và sùng bái. Nam nhân này khiến cho nàng cũng bắt đầu sùng bái!
"Phụ thân thật là lợi hại~ "
Trong biển hỗn độn, hai tỷ muội nhào vào trong lòng Lý Tô. Bên cạnh, trong lòng Cổ Đế không còn chua nữa.
"Đạp thiên cảm giác thế nào?'
Nàng hỏi.
"Cũng được."
Lý Tô nói.
Câu trả lời qua loa lấy lệ này làm cho Cổ Đế có chút không nói.
Nhưng mà buổi tối, Lý Tô và nàng hợp thần, sau đó nàng trải nghiệm được cảm giác đạp thiên. Cái cảm giác này. . . tuyệt vời không gì sánh được.
Cho dù là Đại Đạo Thánh Nhân cũng ở dưới đại đạo. Chưởng đạo cũng cần tiện đường mà đi. Nếu như một thời đại suy sụp, sức mạnh của Đại Đạo Thánh Nhân cũng sẽ suy yếu theo. Đây là tất nhiên.
Nhưng sau khi đạp thiên, tự thân chính là nguồn suối lực lượng. Thiên địa mục nát mà ta bất hủ.
Dù cho thời đại thay đổi thì Lý Tô vẫn có thể sừng sững ở đỉnh phong.
"Bây giờ có thể vĩnh hằng chứ?"
Lý Tô nhìn về phía vô cùng xa.
Vĩnh Hằng!
Hắn không chắc chắn lắm.