Nói theo một cách khác, pháp tắc băng lãnh mới là tốt nhất.
Bằng không, cho dù thiên địa ý chí sinh ra ý thức không ích kỷ thì cũng không phải là chuyện gì tốt. Sau khi đổi thiên, tiên giới lại không ngừng lớn mạnh.
Mười tỷ năm, hai mươi tỉ năm, thật nhiều tỷ năm sau đó.
Tiên giới vẫn không có điêu linh, ngược lại càng ngày càng cường đại. Nhưng mà vì vậy cũng sinh ra một vấn đề mới.
Chứng đạo trở nên khó hơn. Phiêu lưu cũng lớn hơn.
Đạp thiên. . . cũng khó hơn.
Cảnh giới giống nhau nhưng các Tiên Nhân mạnh mẽ hơn trước kia nhiều.
Nhưng một cảnh giới muốn tiến bộ cũng khó hơn. Tuy nói có vấn đề như vậy nhưng toàn bộ thời đại có thể nói là vĩnh bất điêu linh.
Toàn bộ Hỗn Độn Hải, vô số thế giới cũng bắt đầu nở rộ. Không ngừng lớn mạnh.
Những thế giới này lớn mạnh tới trình độ nhất định sẽ gặp thế giới ý chí sinh ra ý thức. Nhưng đều bị Lý Tô giải quyết rồi.
Ngày này, thế giới ý chí của một cái thế giới sinh ra ý thức, lại bị Lý Tô phát hiện.
Nhưng mà không lâu sau Lý Tô phát hiện, thế giới ý chí này tương đối hiếm thấy, cũng không có vì mình mà ngăn cản thế giới phát triển.
Loại này quá hiếm thấy.
Lý Tô giữ lại, quan sát.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Vô số năm sau, tiên giới trải qua thời gian tương đương với nhiều thời đại trong quá khứ, nhưng tiên giới vẫn không có điêu linh. Những "Đại khủng bố" còn sót lại sợ rằng đã hỏng mất.
Đợi lâu như vậy lại không chờ được thời đại điêu linh, ngược lại nghênh đón vô số thế giới phồn vinh lại thịnh vượng.
"Hẳn đây là vĩnh hằng chứ."
Trong biển hỗn độn, chỗ cao, Lý Tô đứng ở nơi đó, khẽ nói.
Bây giờ là vĩnh hằng sao?
Lý Tô không dám khẳng định.
Hắn sống quá lâu.
Hắn sống tương đương với nhiều thời đại. Sức mạnh của hắn vẫn không ngừng mạnh mẽ.
Sau khi đạp thiên cũng không phải là điểm kết thúc.
Khi thế giới không ngừng tăng cường, nếu như không có tiến độ thì Tiên Nhân đạp thiên có lẽ còn không bằng tăng cường Tiên Đế trong thế giới. Cho nên mới có hai lần đạp thiên, ba lần đạp thiên.
Lý Tô không cần lo lắng vấn đề này.
Sức mạnh của hắn không ngừng mạnh mẽ theo thời gian trôi qua.
Chỉ là Lý Tô không xác định bây giờ mình có chân chính vĩnh hằng hay không.
Hắn đã sống hơn trăm tỷ năm, năm tháng dài như vậy trôi qua, hậu đại hắn đã trải rộng chư thiên vạn giới. Tuế nguyệt dài lâu, không có tiêu ma tình cảm mãnh liệt của Lý Tô.
Ngược lại làm cho Lý Tô ngày càng hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng này.
Chỉ là dù cho sống thêm hơn vạn ức năm. . . không có chân chính vĩnh hằng cũng không có chút ý nghĩa nào. Mặt khác, cho tới bây giờ Lý Tô còn chưa có triệt để hiểu rõ hệ thống.
Cho nên hắn bắt đầu nghiên cứu và tiếp xúc lĩnh vực thời gian, cố gắng tìm ra căn nguyên của hệ thống. Bằng không thì tương đương với có một tồn tại phương diện cao hơn cho hắn cái hệ thống này. Vậy hắn đâu tính là vô địch?
"Phát hiện sao, Hỗn Độn Hải trở nên mỏng manh."
Vạn ức năm sau, giọng nói của Cổ Đế vang lên.
Lý Tô phát hiện.
"Ngươi nói vĩnh hằng, sợ rằng không thể thực hiện."
Cổ Đế nhìn về phía Lý Tô, nói.
Ánh mắt Lý Tô nhìn về phía vô số thế giới. Ánh mắt trở nên thâm thúy.
Lại qua không biết bao nhiêu ức năm, cả thế giới chưa có suy bại.
Tiên giới không ngừng tăng giới hạn sức mạnh nhưng cảnh giới mới không có sinh ra.
Chỉ là Tiên Nhân bây giờ mạnh hơn Tiên Nhân đồng cảnh giới trước đây không biết bao nhiêu lần. Tiên Nhân cũng bắt đầu chia cấp.
Thiên Tiên nhất trọng đến thập trọng, Kim Tiên nhất trọng đến thập trọng, mỗi một trọng còn tiến hành phân chia tỉ mỉ hơn. Một Thiên Tiên bây giờ có thể so với Đại La trước đây.
Thế giới mạnh mẽ, làm cho mọi người cũng được lợi.
Tiên giới quang huy chiếu rọi vô số thế giới, tiên giới pháp tắc thâu tóm chư thiên vạn giới.
"Đại khủng bố" như hoàn toàn biến mất.
Không biết bọn họ có bị ngao chết hay không.
Nếu như không có, chỉ sợ bọn họ cũng đang ngủ say.
Dù sao bây giờ đã qua không biết bao nhiêu thời đại, nhưng mà thời đại này không có dấu hiệu điêu linh.
Nhưng Lý Tô biết.
Chân chính vĩnh hằng, hắn còn chưa thực hiện được. Hỗn Độn Hải càng ngày càng mỏng.
Hỗn Độn Hải vô biên vô hạn nhưng suy cho cùng không phải chân chính vô hạn, tiên giới bành trướng không biết bao nhiêu ức năm, đã sắp ép khô Hỗn Độn Hải.
Sau khi ép khô sẽ xảy ra chuyện gì? Lý Tô mơ hồ đoán được.
Quả nhiên, mấy vạn ức năm sau, thời đại mạt pháp lại tới. Toàn bộ Hỗn Độn Hải, rất nhiều đại thế giới bổn nguyên đình chỉ tăng cường. Hỗn Độn Hải cũng không hỗn độn, biến thành không có vật gì. Biến thành. . . hư không chân chính!
Chư thiên vạn giới không còn bổ sung, nhưng tu sĩ trong đó đang không ngừng tu luyện, những thế giới bổn nguyên này bắt đầu tiêu hao lớn. Cả thế giới đang héo rũ với tốc độ kinh khủng.