Cả thế giới đang co rúc lại!
Tất cả đều sẽ quy về Hỗn Độn.
"Chí Tôn đại ân, bọn ta suốt đời khó quên."
Trong tam giới, Hiên Viên Đạo Chủ và các Thánh Nhân cảm kích Lý Tô không thôi. Bởi vì Lý Tô cho bọn họ tiến vào vĩnh hằng giới hắn sáng tạo.
Đại La có thể tự sáng tạo thế giới, linh vực dưới tiên giới là công lao của các Đại La. Thánh Nhân thì không cần phải nói.
Nhưng Vĩnh Hằng Giới của Lý Tô không phải là thế giới đơn giản. Đây là thế giới hắn hao phí vô số năm mới sáng tạo ra.
Chỉ cần trảm trừ thế giới ấn ký thì có thể tiến vào Vĩnh Hằng Giới, chỉ cần Lý Tô bất hủ thì người trong Vĩnh Hằng Giới sẽ vĩnh hằng theo. Lần này Lý Tô mang đi tất cả nữ nhân với tất cả hậu đại của mình.
Trừ cái đó ra, hắn còn cho ra một ít danh ngạch, một ít Tiên Nhân tiên giới đã từng giao hảo với hắn cũng có được tư cách đi vào.
Đương nhiên, chủ yếu là Thái Ất trở lên, dù sao, không đến Thái Ất thì không sống đến được ngày thế giới quy về Hỗn Độn. Cả thế giới, Lý Tô không rảnh quan tâm.
Thế giới vẫn còn co rút lại.
Theo thế giới co rút lại, luân hồi chi đạo của cả thế giới cũng tan vỡ. Đại đạo tan vỡ, thiên đạo không còn, hết thảy đều quy về Hỗn Độn.
Với sinh linh mà nói, không có ảnh hưởng, sẽ không tạo thành sinh linh đồ thán.
Bởi vì... thời gian diễn ra quá trình này rất dài, rất nhiều Tiên Nhân cũng không sống được đến lúc đó chứ đừng nói chi là người bình thường. Đại đa số sinh linh đều có thể sống thọ và chết tại nhà.
Lý Tô và Cổ Đế yên lặng đợi rất nhiều năm. Chư thiên vạn giới đều đụng vào nhau. Cả thế giới sắp biến thành một điểm.
Có chút tương tự với “kỳ điểm” gây ra vụ nổ bigbang trước khi Lý Tô xuyên việt. Nhưng Hỗn Độn Hải đại biểu chư thiên vạn giới, lại lớn hơn vũ trụ trước khi Lý Tô xuyên việt không biết bao nhiêu vạn lần.
Chỉ là thế giới đã từng phồn vinh thì đã lớn hơn "Vũ trụ".
"Hi Nghi, vào đi thôi, đến lúc rồi."
Lý Tô nói.
"Được, phu quân."
Cổ Đế tiến vào Vĩnh Hằng Giới. Chỉ còn một mình Lý Tô.
Nếu như hắn không thể siêu thoát nơi đây, cuối cùng sẽ quy về Hỗn Độn theo thế giới co rút lại với chư thiên vạn giới.
Nhưng hắn có thể!
Trong hệ thống, vô tận năng lượng siêu thoát điên cuồng rót vào. Ngay sau đó, khí tức Lý Tô điên cuồng đề thăng.
Một ngàn năm sau, khi hết thảy đều sắp quy về Hỗn Độn, Lý Tô xông ra ngoài.
. . .
Mà theo hắn vọt ra ngoài, hệ thống cũng theo đó tan vỡ.
Hoàn thành lần siêu thoát này, sứ mệnh của hệ thống cũng triệt để hoàn thành. Cũng không còn tồn tại.
"Còn có một việc."
Sắp lao ra, Lý Tô quay đầu, thời gian tuyến nhanh chóng bị hắn kích thích, hắn tiến vào bên trong thời gian trường hà.
Vô số ức năm nhanh chóng lược động, rốt cuộc, ở không biết bao nhiêu trăm triệu năm trước, hắn thấy được mình mới vừa xuyên việt. Thời điểm đó hắn đang ôm chưởng môn.
Lý Tô nở một nụ cười, thừa dịp thời gian trường hà vẫn còn, hắn tước đoạt một phần lực lượng bổn nguyên từ thân thể, nhanh chóng tạo một cái hệ thống đưa cho mình lúc đó.
Sau đó, Lý Tô kích thích thời gian trường hà, thấy được nữ tử phàm nhân đầu tiên gả cho mình. Nàng sinh mấy hài tử cho mình, ba mươi tuổi bị bệnh mà hương tiêu ngọc vẫn.
Khi nàng tử vong, Lý Tô nhanh chóng xuất thủ, chộp lấy thần hồn của nàng.
Ngay sau đó, Lý Tô lại kích thích thời gian tuyến, nhanh chóng vồ lấy thần hồn của nhiều nữ tử phàm nhân đã từng theo mình nhưng đã qua đời sớm.
Ngay sau đó, tất cả nghiền nát. Lý Tô xông ra ngoài.
Thế giới khổng lồ chưa tiên giới và chư thiên vạn giới. . . hoàn toàn biến thành một cái điểm không thể nhìn thấy, tất cả trong đó trở về không.
Lần này về không cũng giải đáp thắc mắc cho Lý Tô.
Hệ thống của hắn là chính hắn chế tạo, sau đó đưa cho mình ở quá khứ.
Nhưng cũng không có nghĩa là có vô hạn mình.
Hiểu thì có lẽ có chút khó nhưng chính là hắn bây giờ đưa cho hắn ở quá khứ. Nhưng lại không có hắn ở tương lai!
Đây là một nghịch lý thời gian, cũng không tồn tại thời không song song. Một nghịch lý thời gian mà thôi.
Ở cấp bậc của Lý Tô thì rất dễ hiểu.
Mà bởi thế giới quy về Hỗn Độn, đoạn thời gian hắn tồn tại cũng không có ai động vào.
Khi điểm đó một lần nữa diễn biến thành một cái Hỗn Độn Hải mới từ Hỗn Độn thì đã là một cái thế giới hoàn toàn mới, thời gian tuyến cũng không giống, không ai có thể ngược dòng đến thời gian tuyến mà Lý Tô tồn tại, không thể thay đổi nghịch lý đó.
Cho nên thời gian tuyến này có thể nói là hoàn mỹ.
Hắn còn thuận tiện mang thần hồn của những thê tử đã tử vong của mình trước đó ra ngoài.
Cũng chỉ có thể mang ra ngoài vào lúc này.