Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 11



Chưa từng dẫn cô gái nào về nhà qua đêm?
Nói cách khác, cô là cô gái đầu tiên được ông chú dẫn về nhà sao?
Nắm tờ thỏa thuận, trái tim của Mục Nhất Tiếu lại trở nên đủ loại cảm giác.

Cô và ông chú, chẳng qua có duyên gặp mặt vài lần, sự hiểu biết về đối phương đều chỉ dừng ở bề ngoài.

Không biết tại sao, tối qua rõ ràng đã quyết định xong rồi, lại vào lúc này mà trở nên do dự.

Đang rối rắm, Liên Thành bỗng gọi một tiếng: “Cậu chủ.


Cậu chủ?
Là ông chú đã trở về rồi sao?

Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đại sảnh.

Trong ánh sáng chập chờn sáng tối, Phó Tư Vũ đẩy xe lăn đi vào trong phòng.

Anh mặc một bộ vest màu xám, tôn lên dáng người hoàn hảo với bờ vai rộng thắt lưng thon.

Gương mặt đẹp trai hơi căng cùng đôi môi mỏng của anh tỏa ra một cỗ uy áp cường thế.

Mục Nhất Tiếu đứng dậy, nhanh hơn Liên Thành một bước chạy lại.

Cô đứng ở sau người anh, đẩy xe lăn, sau đó cúi người nói bên tai anh: “Ông chú, chú đã về.


Vừa lại gần bên cạnh anh, Mục Nhất Tiếu không tự chủ được mà rùng mình.

Thật lạnh.

Chắc là sương dính trên người anh ở bên ngoài, cho nên mới có hơi lạnh.

Sắc mặt của Phó Tư Vũ trở dần trở lên dịu đi trước một loạt động tác của Mục Nhất Tiếu: “Ừm.


Mục Nhất Tiếu muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi phát giác cảm xúc của anh, cô không lên tiếng nữa.

Đẩy Phó Tư Vũ tới bên bàn ăn, cô liền dừng lại.


Nhìn thấy giấy thỏa thuận kết hôn còn chưa ký ở trên bàn ăn, màu mắt của Phó Tư Vũ không khỏi sẫm thêm, toàn thân nhiều thêm vài phần sát khí.

Anh đưa mắt nhìn cô, giọng điệu cũng cứng lên không ít: “Em hối hận rồi sao?”
Mục Nhất Tiếu có hơi thất thần, bị anh hỏi đột ngột thì giật mình: “Á?”
Cô sững ra, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại nhìn Phó Tư Vũ.

Thấy phản ứng như này của cô, trong mắt Phó Tư Vũ vụt qua một tia ánh sáng mờ khó nhận ra.

Anh đã khựng vài giây bình ổn lại tâm trạng, sau đó mời từ từ nói: “Em có phải là hối hận rồi không?”
Mục Nhất Tiếu phản ứng lại, biết chuyện anh nói là chuyện kết hôn.

Cô ngây ra vài giây, mới lấy hết can đảm mở miệng: “Chú, chú có thể để qua một khoảng thời gian nữa rồi ký sau được không?”
Cô không dám nhìn anh, cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

Nhưng ánh mắt bức người đó, cứ dừng trên đỉnh đầu cô, giống như có thể xuyên thủng cô vậy: “Tại sao?”
Cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, nuốt nuốt nước bọt nói: “Tôi! tôi chỉ là cảm thấy quá gấp gáp rồi.


Cô quả thật cảm thấy rất gấp gáp, tính ra, bọn họ chỉ quen biết không tới hai ngày.

Phó Tư Vũ mặt không đổi sắc, độ ấm xung quanh lập tức hạ xuống.

Anh nói tiếp: “Em đã đồng ý rồi, không có quyền hối hận.


Giọng điệu rất lạnh, mang theo sức mạnh không có phép từ chối.


“Ông chú, tôi! tôi không phải là hối hận, tôi! tôi chỉ là còn chưa muốn sinh em bé! ” Mục Nhất Tiếu xấu hổ đỏ ửng mặt, âm thanh nói chuyện càng lúc càng bé.

Cô vẫn là một đứa trẻ, sao mà nuôi được con chứ?
Nghe thấy điều này, sát khí bạo ngược trên người Phó Tư Vũ mới thu liễm một chút.

Anh cong khóe môi, cười nhạt nói: “Đợi sau khi em tốt nghiệp, cử hành hôn lễ, chúng ta sẽ có con.


Phó Tư Vũ nhìn cô, nói rất nghiêm túc.

Nghe thấy câu nói này, Mục Nhất Tiếu bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tối qua.

Trong tình huống như này, ông chú còn rộng rãi như vậy.

Cô đột nhiên có chút tự trách, nếu không phải là Phó Tư Vũ, cô bây giờ nói không chừng đã thành vợ của lão già đó rồi.

Nghĩ thôi cũng sợ.

Lát sau, cô hoàn hồn lại, vừa muốn nói điều gì đó với Phó Tư Vũ, nhưng trong tay của cô đột nhiên bị nhét vào một thứ!
- ---------------------------.


Bình Luận (0)
Comment