Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 37



Đêm hôm nay bên cạnh có hơi ấm, Mục Nhất Tiếu ngủ rất yên ổn.

Không biết là tại sao cô cũng không sợ hãi Phó Tư Vũ sẽ có tâm tư gì với cô, có lẽ là nguyên nhân do chân của anh bị thương, lại có lẽ là bởi vì hành vi chính trực của anh vào lần đầu tiên mà cô bị hôn mê.

Nói tóm lại là Mục Nhất Tiếu rất yên tâm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Nhất Tiếu mở mắt ra, bên cạnh trống rỗng, không có nhiệt độ.

Phản ứng đầu tiên chính là: “Chú đâu rồi?”
Nhìn quanh bốn phía, trong nhà không có dấu vết của một người đàn ông, dường như là chuyện xảy ra tối ngày hôm qua tất cả giống như là một giấc mơ.

Đã đồng ý với anh Lăng ngày hôm nay sẽ dạy thử, Mục Nhất Tiếu phải qua đó sớm, cho nên cô nhanh chóng thức dậy đi rửa mặt.

Chờ sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, Phó Tư Vũ đang ngồi bên cạnh bàn ăn, trên bàn cũng được bày đầy đồ ăn.

Mục Nhất Tiếu không bị đồ ăn hấp dẫn mà lo lắng đi qua hỏi một câu: “Chú, chú đi đâu thế?”
“Tôi ra ngoài mua đồ ăn.

” Đuôi lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên, nhẹ giọng giải thích.

Trên thực tế Phó Tư Vũ đã đi gặp Lê Minh, vết thương ở trên chân anh cần phải đổi băng gạc băng bó.

Nhưng mà Phó Tư Vũ không muốn để cho Mục Nhất Tiếu biết chuyện này, cho nên anh không nhiều lời.


Nhìn thấy gương mặt của Mục Nhất Tiếu đang nhăn lại giống như là đang xoắn xuýt cái gì đó, Phó Tư Vũ vội vàng nói một câu: “Ăn chút gì đi.


Được rồi, không thể từ chối thức ăn ngon được, Mục Nhất Tiếu cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cô ngồi xuống ăn cơm cùng với Phó Tư Vũ.

Ăn được một nửa, hình như là cô nhớ đến cái gì đó, sau đó lại nói một câu: “Chú, lần sau chú có đi đâu thì nhất định phải nói cho tôi một tiếng.


Thật ra thì cô rất không có cảm giác an toàn, người có thể làm cho cô dần dần gỡ bỏ lớp phòng bị càng ít lại thêm ít.

Mà trùng hợp Phó Tư Vũ lại là một người.

Anh cứ biến mất trắng trợn như thế này làm cho người ta rất sợ hãi.

Có lẽ là nhận ra được chút tâm tư nhỏ của cô gái, trái tim của Phó Tư Vũ trở nên ấm áp, anh bỏ trứng gà đã lột sẵn vào trong đĩa của Mục Nhất Tiếu, lại nhẹ giọng đáp lời: “Được rồi.


Trước khi đi, Phó Tư Vũ còn có ý dặn dò Mục Nhất Tiếu: “Buổi tối về nhà sớm một chút, tôi có việc muốn nói với em.


Lúc đầu cô muốn hỏi là chuyện gì, nhưng mà mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, trước tiên cô nên đi thôi.

!
Nhà của anh Lăng ở vùng ngoại ô, đón xe đi cần phải mất nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi đến bên đó, anh Lăng đã sớm chờ ở cửa khu chung cư, anh Lăng lịch sự đón cô vào trong nhà, lại tự giới thiệu.

Anh ta tên là Lăng Kỷ Minh, năm nay ba mươi tuổi, Lăng Tiểu Mỹ là con của anh ta, Lăng Tiểu Mỹ là đứa con do bạn gái đầu tiên của anh ta sinh ra nhưng mà lúc sinh ra bạn gái khó sinh nên đã qua đời.

Sau này Lăng Kỷ Minh bởi vì để có thể cho Lăng Tiểu Mỹ một cuộc sống hoàn hảo hơn, cho nên làm việc không biết ngày đêm, không để ý đến việc làm bạn với cô bé.

Năm nay Lăng Tiểu Mỹ đã được năm tuổi, lại bởi vì nguyên nhân gia đình lâu dài không thích nói chuyện, chính vì vậy mà trong trường học khó tránh khỏi bị bạn bè xa lánh, chính vì vậy anh Lăng mới tìm gia sư.

Lăng Tiểu Mỹ là một cô bé nhỏ rất đáng yêu, nhưng quanh người lại lộ ra một loại cảm xúc tự ti giống như là Mục Nhất Tiếu vào lúc còn bé.

Cũng chính vì vậy, Lăng Tiểu Mỹ và Mục Nhất Tiếu rất nhanh đã quen thuộc với nhau.

Cô bé không thích nói chuyện, thế cũng không đại biểu cô bé không biết nói chuyện.

Ở chung nữa buổi, câu đầu tiên mà Lăng Tiểu Mỹ nói với Mục Nhất Tiếu đó chính là: “Chị ơi, chị cười lên trông rất xinh đẹp.


Lăng Kỷ Minh nghe nói như thế, gương mặt đầy vẽ u sầu của anh ta rốt cuộc cũng đã lộ ra một tia vui mừng.

Buổi trưa, Mục Nhất Tiếu muốn tùy tiện giải quyết một buổi rồi sau đó buổi chiều tiếp tục dạy học, nhưng mà cô không biết là Lăng Kỷ Minh đã mời cô một bữa cơm.

Trong nhà có bảo mẫu, cho nên cũng không cần phải mang Lăng Tiểu Mỹ đi cùng, lúc đầu cảm thấy không ổn nhưng mà Lăng Kỷ Minh nói hiện tại Lăng Tiểu Mỹ sợ phải gặp người lạ cho nên Mục Nhất Tiếu cũng không miễn cưỡng nữa.

Nơi cô đến là một nhà hàng tây rất xa hoa, hai người một trước một sau bước vào trong, không hiểu sao lại thu hút không ít ánh mắt.


Vừa mới đi được hai bước, Lăng Kỷ Minh ở phía trước đột nhiên lại lên tiếng gọi: “Cậu Giang.


Cậu Giang hả?
Giang Kiều Vỹ?
Không thể nào.

Căn cứ vào thái độ không muốn làm phiền, Mục Nhất Tiếu cố ý nấp sau lưng của Lăng Kỷ Minh.

Nhưng mà tiếp theo đó giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa lại vang lên: “Anh Lăng, trùng hợp như thế à?”
“Không trùng hợp, đặc biệt đến đây để dùng cơm.

” Lăng Kỷ Minh và Giang Kiều Vỹ bắt tay nhau, nói mấy lời khách sáo.

“Được rồi, ngày hôm nay cứ thanh toán cho tôi đi.

” Giang Kiều Vỹ hào phóng nói, giọng nói ôn nhuận như ngọc, rất êm tai.

Rõ ràng chỉ là một chàng trai trẻ mới hai mươi hai tuổi, ở trường học là một học sinh ưu tú, biết khiêu vũ, biết đánh bóng rổ, ở bên ngoài trường học lại có một bộ mặt độc lập ổn trọng.

Hai người đang nói gì đó, Mục Nhất Tiếu không thể nghe được nữa, nhưng mà bỗng chốc Lăng Kỷ Minh lại di chuyển chủ đề trên người cô.

“Nhất Tiếu, cô muốn ăn cái gì, có người tính tiền.

” Lăng Kỷ Minh quay đầu lại tò mò nhìn Mục Nhất Tiếu.

Anh ta gọi hai chữ "Nhất Tiếu", không hiểu sao lại mang theo chút mập mờ và dư thừa.

Giang Kiều Vỹ nghe vậy, anh ta nhìn ra sau lưng của Lăng Kỷ Minh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong nháy mắt nụ cười trên mặt đã biến mất.

Bầu không khí lập tức ngưng đọng lại, có vẻ như hơi xấu hổ.

Lăng Kỷ Minh không biết hai người bọn họ quen biết nhau, cho nên lại hỏi một câu: “Nhất Tiếu, cô sao vậy?”
“Không có! không có việc gì.

” Mục Nhất Tiếu cúi thấp đầu, hận không thể nhét mình vào trong điện thoại di động.

Biết Lăng Kỷ Minh là thương nhân, Giang Kiều Vỹ không tiện bộc phát cái gì, chỉ có thể cười một tiếng cho qua: “Hai người ăn là được rồi, cứ tính cho tôi.


Chủ đề dừng tại đây, tiến lòng đang kéo căng của Mục Nhất Tiếu rốt cuộc cũng đã được nới lỏng.

Bởi vì Giang Kiều Vỹ, bữa cơm này của Mục Nhất Tiếu ăn cũng không yên ổn lắm.

Trong lúc đó, phần lớn những điều mà Lăng Kỷ Minh nói đều là cảm kích, anh ta đối với chuyện của Lăng Tiểu Mỹ không còn cách nào hết, nhưng mà ngày hôm nay nghe thấy cô bé nói chuyện đương nhiên rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm, hai người cùng nhau ra khỏi nhà hàng.


Vì để tránh hiềm nghi, Mục Nhất Tiếu cố ý ngồi chỗ ngồi ở đằng sau, nhưng mà thật sự không biết rằng Lăng Kỷ Minh lại xoay người thắt dây an toàn cho cô, động tác của hai người trong ánh mắt của người ngoài trông thân mật vô cùng.

Trong nhà hàng, Giang Kiều Vỹ đang đứng ở quầy thu ngân nhìn thấy tất cả.

Anh ta bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm chặt lại với nhau, gân xanh trên trán xuất hiện, cơn giận đang không ngừng cuồn cuộn trong lòng.

Ở trong lòng của Giang Kiều Vỹ, anh ta lại càng thêm chắc chắn một chuyện đó chính là Mục Nhất Tiếu là một người phụ nữ cặn bã đùa giỡn tình cảm người khác.

Cho nên dù như thế nào thì anh ta cũng phải nói tình hình thực tế cho Phó Tư Vũ biết.

Ở trên xe, cơ thể của Mục Nhất Tiếu căng thẳng bị hành động đột ngột của Lăng Kỷ Minh dọa sợ giật nảy cả mình.

Chờ sau khi anh ta thắt dây xong, cô mới lúng túng nói: “Cảm ơn.


“Không cần khách khí.


Từ đầu đến cuối Lăng Kỷ Minh đều không làm ra chuyện gì quá phận, anh ta cũng chỉ là xem Mục Nhất Tiếu như bạn của mình mà đối xử.

Nhưng mà trong mắt của người ngoài lại là tình cảnh không giải thích được.

Buổi sáng ở cùng với nhau, buổi chiều Mục Nhất Tiếu và Lăng Tiểu Mỹ rất nhanh chóng liền có thể chơi cùng với nhau.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới lúc tan việc.

Lăng Kỷ Minh nói không yên lòng để cô về nhà một mình, cho nên muốn đưa cô về, nhưng mà Mục Nhất Tiếu lại từ chối.

Lúc đón xe về nhà, lúc đầu Mục Nhất Tiếu thông báo địa chỉ biệt thự nhưng mà nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động.

Phó Tư Vũ nói: “Tôi có chút việc, em về nhà trọ trước đi.


Sửa lại địa chỉ một lần nữa, lúc này Mục Nhất Tiếu mới bắt đầu chơi điện thoại.

Tốc độ của điện thoại Phó Tư Vũ nhanh hơn tốc độ điện thoại của Mục Nhất Tiếu không biết bao nhiêu lần.

Mà giờ phút này chuyện cô được nhà giàu bao nuôi đang lặng lẽ trèo lên tin tức nóng trên diễn đàn!
- ---------------------------.


Bình Luận (0)
Comment