Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thư

Tần Sùng Lễ cân nhắc hồi lâu, mở miệng: “Ừm, tôi đã sẵn sàng, có lẽ hai đứa cũng khá vui đấy!?”

Tần Sùng Lễ sinh ra trong gia đình có tiếng, từ nhỏ đã tiếp nhận những loại hình giáo dục tiến bộ nhất, ông nổi bật ở mọi phương diện, đưa ra nhiều chiến lược quan trọng trên thị trường, hô mưa gọi gió trên thương trường.

Nhưng ông không rành tham gia show thực tế…

Một nhà tư bản lớn thường phát biểu tại các hội nghị quốc tế, thu hút mọi ánh nhìn lại lắp bắp trước máy quay, nhẹ nhàng nói không chắc chắn.

Trợ lý giữ mặt mũi cho ông, mỉm cười: “Tôi tin Mục Dã và Miên Miên sẽ ngạc nhiên lắm đấy, các khách mời khác cũng sẽ rất phấn khích trước sự xuất hiện của ông!”

Tần Sùng Lễ duy trì nụ cười xã giao, cả khuôn mặt cứng đờ.

Thực ra, tâm trạng của ông vẫn ổn bởi vì ông biết chương trình sẽ theo sát kịch bản, thời điểm hiện tại chưa phải lúc ông lên hình trực tiếp, khi nào máy bay hạ cánh xuống Hokkaido ông mới phải ra mặt.

Ông hoàn toàn không ngờ…

Tổ chương trình thích làm trái quy định, ghép hình của ông vào sóng trực tiếp, người xem đang thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng sững sờ, lúng túng không biết làm gì của ông.

[Đây là khách mời mùa này à?! Bây giờ mới công bố là sao? Tỷ phú Tần??!]

[Xem ra hai năm nay kinh tế trong nước trì trệ, đến tỷ phú cũng phải đi quay show kiếm sống thật à?]

[Quan điểm của lầu trên quá phi thực tế, Tần Sùng Lễ mang giá trị hàng trăm triệu, show nào trả nổi cát xê, kinh tế có trì trệ cũng không đến mức đấy đâu.]

[Để tẩy trắng à!??? Tôi nhớ mấy hôm trước có hot search ông ấy ngoại tình còn gì, hình như cùng ngôi sao nữ nào ấy?]

[Vừa muốn tẩy trắng, vừa muốn kiếm tiền, có giàu đến đâu thì vẫn phải kiếm tiền. Hai năm nay, ngay cả mấy gia tộc nắm trùm dầu mỏ với cờ bạc cũng đi quay chương trình thực tế đế có đồng ra đồng vào, Tần Sùng Lễ tham gia có gì lạ?]

[Lầu trên bình luận kỳ thế, tôi ngửi thấy có cái gì rất lạ ở phần bình luận nhớ.]

[Bọn thủy quân comment bẩn phải không!? Chủ đề của chương trình là đàn ông trong cuộc sống gia đình, tỷ phú Tần bận như thế, bớt chút thời gian tham gia cùng con trai và con gái để tăng tình cảm cũng không được à.]

[Một người đi đường cảm thấy rất chờ mong mùa này nhé, tỷ phú Tần sống xa hoa quen rồi, không biết có làm được việc nhà không đây?]

[Hahahaha Tần Mục Dã vui lắm đấy! Ba đến cho anh đội sổ không ngóc lên được.]

Biểu cảm mù tịt không biết làm gì của Tần Sùng Lễ phóng đại trên màn ảnh.

Trên sóng trực tiếp có thể nghe loáng thoáng tiếng các bạn nhỏ nô đùa.

Vẻ cô độc của Tần Sùng Lễ rất buồn cười, phần bình luận cười rũ rượi.

[Cha già cô đơn quá!]

[Tỷ phú Tần: Người với người vui buồn khác nhau, tôi không thấy vui, tôi chỉ thấy ầm ĩ.]

[Hahahaha nhanh nhanh để tôi xem Tần Mục Dã sống với ba thế nào, hai ba con nhà này có vẻ đối lập nhau nhiều đấy.]



Bay được không một tiếng, hai bé con chơi mệt, mơ màng nằm xuống nghỉ ngơi.

Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa cũng chơi game đến mệt.

Nói đúng hơn…

Là Lục Kha Thừa mệt mỏi.

Lục Kha Thừa uống một ngụm nước ép, uể oải nói: “Nghỉ một lát đi.”

Tần Mục Dã nhìn anh có vẻ mệt, gật đầu thông cảm: “Được, anh nghỉ mắt chút đi, tôi đi xem phim.”

Lục Kha Thừa vừa định đeo bịt mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Tần Mục Dã lẩm bẩm: “Đánh có mấy ván nhỉ? Sao đã mệt rồi? Mấy hôm nghỉ phép tôi cày tận tám tiếng có thấy mệt đâu, thể lực của Thừa tổng anh không được rồi.”

Lục Kha Thừa lười trả lời, tai tự động khóa không nghe tiếp, anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Bình luận lại được trận cười—

[Há há há, mọi người nghe xem Tần Mục Dã đang nói tiếng người sao?]

[Chơi Yao tám tiếng không mệt là đúng rồi vì có phải chơi gì đâu, Thừa tổng một chọi năm thì chả thế.]

[Nói linh tinh! Dã ca có chơi hẳn hoi, có ván anh ấy chơi Thái Văn Cơ* mà!]

* Thái Văn Cơ 



[Một chọi năm cái gì, một chọi chín mới đúng, khổ Lục Kha Thừa, đeo bao gạo là đối thủ cũ không tính, lại còn thêm 3 thằng đồng đội cùi bắp, quá đáng thương.]

[Thừa tổng mạnh vãi, chỉ số game quá cao! Xứng đôi vừa lứa với đồng đội gà mờ bên cạnh.]

[Là MVP của đội thua, tôi có quyền lên tiếng, quy định vương giả xứng đôi rác rưởi vãi chưởng.]

[Tướng của Thừa tổng đẹp trai đỉnh cao, huhu hâm mộ Dã ca, tôi cũng muốn có một ông vua đi rừng như thế bắn cùng để đưa tôi lên đỉnh.]

[Chị em lầu trên ơi, chưa xem Thừa tổng chơi Kính* với Nộ La** rồi! Thừa tổng chơi Nộ La mới xuất sắc!]

* Kính



** Nộ La



[Thừa tổng không hay mở livestream bắn game nhỉ! Nếu có nhất định tôi sẽ tặng tên lửa, siêu xe luôn.]



Miên Miên và Lục Linh ngủ một tiếng rồi tỉnh.

Vừa đúng lúc máy bay phục vụ bữa ăn, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Bé Lục Linh không thích đồ ăn lắm, ăn một chút, ầm ĩ đòi ăn đồ ăn vặt mình mang theo.

Lục Kha Thừa chiều cô bé: “Được, em ăn đi, ăn nhiều chút, đằng nào đến Hokkaido cũng phải nộp lại, em chia cho Miên Miên và Trạch Ngôn với nhé.”

Lục Linh hào phóng cho Phó Trạch Ngôn đang trốn trong góc lặng lẽ quan sát rất nhiều đồ ăn vặt.

Phó Trạch Ngôn xúc động nhìn cô bé: “Cảm ơn Linh Linh.”

Miên Miên cũng chia đồ ăn vặt mẹ chuẩn bị cho mọi người vì bé biết đến Hokkaido sẽ không được ăn nữa. Tuy nhiên lúc xếp đồ, bé thích cái gì thì bỏ vào, không quan tâm số lượng.

Bánh pudding vị dâu Miên Miên thích nhất chỉ có hai cái.

Miên Miên đưa Lục Linh một cái, còn một cái do dự cầm trên tay.

Các món khác có thể chia sẻ nhưng chỉ có một cái pudding vị dâu… Bé con thích loại này nhất.

Tần Mục Dã nhìn vẻ xoắn xuýt của em gái, im lặng ngồi bên cạnh xem kịch vui.

Cậu biết con bé xấu xa này đang cân nhắc có nên đưa cái bánh pudding dâu còn lại cho Phó Trạch Ngôn hay không.

Trong lòng bé con bối rối.

Bé nhìn sang Phó Trạch Ngôn, nghĩ mình không quen anh trai này lắm, không quen thì không cần cho bánh pudding bé thích nhất!

Nhưng nghĩ lại, bé thấy không được, vô thức quay sang Lục Linh.

Chà… mặc dù bé không quen Phó Trạch Ngôn nhưng về sau anh ấy là bạn trai của Linh Linh, bé và Linh Linh là chị em nên anh ấy sẽ là anh rể của bé rồi.

Keo kiệt với anh rể hình như không ổn lắm…

Bé con đi đến quyết định cuối cùng, bàn tay trắng trẻo cầm cái bánh pudding đưa cho Phó Trạch Ngôn.

“Anh Trạch Ngôn, anh ăn đi.”

Phó Trạch Ngôn mở to mắt nhìn, tóc mái dựng lên.

Cậu bé nơm nớp lo sợ nhìn cô bé ba tuổi trước mặt, run rẩy nói: “Cảm ơn, cảm ơn…”

Tần Miên Miên cho cậu bé đồ ăn vặt, đương nhiên cậu bé bất ngờ.

Nhưng cậu không dám từ chối.

Cậu đã nhận rất nhiều hậu quả sau khi từ chối Tần Miên Miên ở trong mơ.

Đây là một tiểu ma vương độc đoán bá đạo.

Dưới phần bình luận nhao nhao hóng hớt–

[Miên Miên thích cái pudding dâu này nhất đấy!]

[True true true, Tần Mục Dã đăng Weibo nói gần đây giữa 3000 món đồ ăn vặt, em gái chỉ cưng chiều độc nhất pudding vị dâu.]

[Trông Miên Miên tiếc không nỡ cho đi đáng yêu thế, aaaaa, chắc Phó Trạch Ngôn vui lắm, được Miên Miên tự tay đưa pudding cho mà!]

Miên Miên dứt khoát cho đi không đổi ý, quay lại chỗ ngồi, chuẩn bị ăn món khác.

Lục Linh phát hiện Miên Miên không còn bánh pudding.

Cô bé chớp chớp mắt, hỏi: “Miên Miên, em không còn pudding dâu à?”

Miên Miên trả lời: “Mẹ chỉ sắp cho em hai cái, không sao, về nhà em ăn, trong nhà em có nhiều lắm.”

Lục Linh nhìn hộp pudding đã thấy đáy của mình, quay sang Phó Trạch Ngôn đang bóc bánh bên cạnh…

Trong đầu cô bé chỉ có suy nghĩ: Không được! Không được! Miên Miên thích pudding dâu nhất! Miên Miên không được ăn!!!

Đôi chân củ cải của Lục Linh nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Phó Trạch Ngôn, hành động cực nhanh–

Cô bé cướp lấy hộp bánh Phó Trạch Ngôn vừa mở ra.

Cô bé trịnh trọng nói: “Xin lỗi anh Trạch Ngôn! Miên Miên thích cái này nhất, em cho anh hết đồ ăn vặt của em, khoai tây chiên của em ngon lắm, có năm vị liền, anh cứ chọn đi!”

Miên Miên chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn bánh pudding quay lại tay mình.

Lục Kha Thừa chứng kiến tất cả, nhịn cười, kiên nhẫn giảng giải cho Lục Linh: “Linh Linh, làm thế là không đúng, Miên Miên đã đưa cho Trạch Ngôn thì cái bánh là của Trạch Ngôn, em không được cướp như vậy.”

Lúc đầu Tần Mục Dã vui vẻ nhìn em gái thèm nhưng không được ăn, bây giờ còn nổi tính xấu, ở bên cạnh hát đệm: “Đúng rồi, cho người khác là của người khác, Linh Linh không biết ở nhà em ấy có cả tấn bánh pudding dâu đâu, ăn nhiều đến nỗi sắp hóa thành cái bánh pudding rồi, cho Trạch Ngôn cái đấy đi!”

Lục Linh luôn nhiệt tình hào phóng với mọi người, biết hành động vừa rồi ngang ngược nhưng cô bé không muốn thấy Miên Miên không được ăn bánh pudding mình thích…

Cô bé tủi thân chu miệng: “Nhưng Miên Miên thích nhất cái đấy, em có thể cho anh Trạch Ngôn đồ ăn vặt của em mà…”

Phó Sâm vội vàng làm hòa: “Linh Linh không sai, Miên Miên ăn đi, hai em nhỏ ngoan quá, con gái mới ăn bánh pudding, con trai như Trạch Ngôn thì ăn cái gì!”

Phó Trạch Ngôn nhìn em gái ngọt ngào, ấm áp Lục Linh làm dáng vẻ chú chó trung thành với Tần Miên Miên…

Đôi mắt cậu bối rối, cảm thấy hướng phát triển của nhân vật này sai sai.

Chẳng lẽ vì thời gian quá sớm?

Trong mơ, Lục Linh rất thích cậu, tình cảm ấy không thay đổi từ lần đầu gặp cậu. Dần đần Lục Linh nhận ra bộ mặt độc ác của cô bạn thân, lạnh nhạt với Tần Miên Miên.

Hóa ra Lục Linh bốn tuổi rưỡi lại cuồng Tần Miên Miên như này.

Phó Trạch Ngôn lo lắng, cậu không muốn thấy Lục Linh bị tổn thương.

Bình luận cười bò–

[Hahahaha Linh Linh tuyệt tình không ai bằng, vừa mới khen anh trai đẹp trai ở sân bay mà]

[Lục Linh: Anh trai có đẹp thế nào cũng không thể vượt qua Miên Miên nhà mình được, Miên Miên đáng yêu nhất thế giới!]

[Hai bé thân thiết ngọt ngào quá, muốn bắt cả hai về nuôi ghê.]

[Bạn trai là phù du, chị em mới là chân ái, tôi tuyên bố khóa CP Miên Miên và Linh Linh!!!]



Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã bay được ba tiếng.

Nhóm trẻ con chơi không biết mệt, cùng xem Peppa Pig với nhau.

Lục Kha Thừa xem thời gian, biết hơn bốn mươi phút nữa sẽ hạ cánh, nhìn sang tóc Lục Linh rối bù vì vừa ngủ, chuẩn bị cởi tóc em ra buộc lại cho gọn gàng.

Lục Linh nhìn Miên Miên, đưa yêu cầu: “Anh, em muốn búi giống Miên Miên.”

Lục Kha Thừa mỉm cười: “Được, hôm nay hai đứa cùng mặc màu đỏ, búi tóc giống nhau luôn.”

Ngón tay thon dài của Lục Kha Thừa linh hoạt chuyển động, thật ra trước khi tham gia chương trình, anh chưa bao giờ tự tay buộc tóc cho em gái, chỉ xem qua mẹ và bảo mẫu làm vài lần.

Anh quan sát, thấy không khó lắm, lúc ghi hình mùa một, anh lên mạng tìm video dạy, sau đó luyện tập trên đầu em gái, quả thật rất đơn giản.

Kiểu búi của Miên Miên dễ làm hơn nhiều kiểu tết đuôi cá sấu hay buộc công chúa.

Anh chải bằng lược trước, sau đó nhanh tay búi tóc lên.

Lục Linh soi gương, cười vui vẻ: “Miên Miên nhìn chị này, chị cũng búi tóc rồi, hai chị em mình giống như chị em ruột ấy nhỉ!”

Lục Kha Thừa nhìn búi tóc của Miên Miên sắp rơi, nói với Tần Mục Dã: “Tôi búi lại cho con bé nhé!”

Tần Mục Dã nhìn hai búi tóc đẹp đẽ trên đầu Lục Linh rất giống kiểu của em gái!

Cậu ngạc nhiên, bừng bừng khí thế học tập: “Ok ok, anh búi giúp con bé đi, tôi ở bên cạnh học tập.”

Miên Miên ngoan ngoãn ngồi im, tùy ý để Lục Kha Thừa nghịch tóc.

Lần trước bé rất thích hai bím tóc anh tết, hoàn toàn tin tưởng tay nghề của anh Lục, biết anh trai ngốc nhà mình hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Quả nhiên trong năm phút, Lục Kha Thừa làm hai búi tóc, cẩn thận cố định lại, nói: “Tóc của Miên Miên mềm hơn Lục Linh nên phải buộc chặt một chút,  nếu không… rất dễ tuột, tóc em ấy mềm với trơn lắm.”

Tần Mục Dã tỏ vẻ ra là vậy, véo má Miên Miên: “Thấy không, do tóc em mềm quá, không tốt như Lục Linh nên lần trước anh xem video một lúc lâu mà không chải được, hóa ra là thế… Bây giờ để anh thử lại xem nào!”

Bé con trợn mắt giật mình, hai tay nhanh chóng bảo vệ búi tóc, vẻ mặt khác cự: “Em không muốn, anh Lục mới búi lại cho em rồi, không cần chải ra nữa!”

Tần Mục Dã thay đổi sắc mặt: “Này, cho anh tí mặt mũi đi chứ, anh mới nhìn để học rồi, anh Lục của em làm đơn giản hơn video nhiều, anh làm được mà!”

Cô bé mãnh liệt bảo vệ hai búi tóc, cả người nghiêng sang bên cạnh, lắc đầu liên tục: “Không muốn, không muốn đâu, anh Lục búi đẹp rồi, em không muốn đụng đến nó nữa!”

Miên Miên thông minh nhận biết được thời gian, biết máy bay sắp hạ cánh, bé không muốn đến lúc xuống không kịp chải khiến tóc tai bù xù.

Lấy kinh nghiệm lần trước, anh hai học theo video mân mê nửa tiếng không được cái gì!

Dáng vẻ mất niềm tin của em gái đâm một nhát sâu vào lòng Tần Mục Dã, mặt cậu đen lại: “Em không cho anh mặt mũi gì cả, em gái thối, không để ý đến em nữa!”

Lục Kha Thừa nhìn hai anh em giận dỗi lẫn nhau, cười đau cả bụng.

Anh vừa đồng cảm vừa xát muối vào nỗi đau, vỗ vai Tần Mục Dã: “Đừng bắt ép con bé,  con bé hiểu cậu quá rõ còn gì.”

Tần Mục Dã: “???? Anh không nói được câu nào hữu ích hơn à.”

Lục Kha Thừa nắm được cảm xúc của mọi người, đoán ra Miên Miên đang nghĩ gì, liếc bé con, cười nói: “Miên Miên biết không còn nhiều thời gian, sợ anh hai không quen tay khiến em tóc tai bù xù xuống sân bay phải không?”

Miên Miên gật đầu mạnh, non nớt nói: “Đúng! Đúng ạ! Anh Lục thật thông minh!”

Tần Mục Dã bị tổn thương sâu sắc, vẻ mặt nhục không biết giấu ở đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phần bình luận cười nghiêng ngả–

[Tần Mục Dã: Tôi là ai, đây là đâu, em gái không thương tôi, tôi bị thất sủng rồi.]

[Tần Mục Dã: Tôi nên ngồi ở cốp chứ không nên ở đây để nhìn em gái ngọt ngào với đối thủ!]

[Miên Miên rất hiểu anh trai ngốc, đúng là anh em ruột!]

Lục Kha Thừa nhìn biểu cảm tủi thân đau khổ của Tần Mục Dã, cười cười, trong lòng bất đắc dĩ.

Anh nghĩ một lúc, đi tới nhỏ giọng thương lượng cùng Lục Linh, em gái đồng ý.

Cô bé cầm tay Tần Mục Dã, khẽ lắc: “Anh Miên Miên đừng buồn, anh búi tóc cho em đi! Anh em nói tóc em tốt hơn Miên Miên, phù hợp để anh luyện tập, anh búi đi.”

Đang bi thương hóa thành dòng sông, Tần Mục Dã cảm động cực kỳ, rơi nước mắt ôm chầm bé Lục Linh: “Huhuhu, Linh Linh tốt quá, anh yêu em!”

Tần Mục Dã sôi sùng sục ý chí chiến đấu, sẵn sàng vả mặt em gái hư, chăm chú buộc tóc cho Lục Linh.

Trước khi quay chương trình, Lục Kha Thừa không thể hiểu tại sao một việc nhỏ như buộc tóc Tần Mục Dã cũng không làm được, sau này chơi mấy ván game với cậu ấy, anh nhận ra Tần Mục Dã thực sự rất ngốc.

Đối với một người chỉ biết chơi tướng Yao, chuyển sang Già La thua tận 0-12, việc không biết tết tóc là chuyện vô cùng bình thường.

* Già La: 



Lục Kha Thừa đứng bên cạnh, kiên nhẫn hướng dẫn: “Đúng rồi, làm thế, đừng để thừa tóc bên dưới, cao hơn chút nữa, trên tai khoảng 3cm đi.”

“Ừ, ok, tránh ngón cái ra để buộc dây vào, đúng rồi.”

“Được đấy, cậu búi không tệ, luyện nhiều thì quen, chuyện này quen tay làm mới đẹp.”

Vẻ dịu dàng, kiên trì của Lục Kha Thừa mê hoặc phần lớn khán giả nữ.

[Huhuhu you got me chìm sâu! Lục Kha Thừa dịu dàng quá, dịu dàng từ chân lên đến đầu luôn.]

[Tôi ghen tỵ với Tần Mục Dã, sao cứ thấy sai sai nhỉ…]

[Hai người này mà là đối thủ với nhau á, quan hệ quá tốt rồi.]

[Trong chốc lát không biết nên ước làm Lục Linh hay Tần Mục Dã…]

Phó Trạch Ngôn lén lút quan sát bên cạnh, khó hiểu.

Chuyện này… theo lý thuyết, hai người kia phải là đối thủ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, tại sao lại thân thiết với nhau như vậy?

Phó Trạch Ngôn cẩn thận nhớ lại cốt truyện trong giấc mơ, vì cậu mơ rất nhiều lần nên không có chuyện nhớ sai.

Cậu có ấn tượng tốt với anh Lục Kha Thừa.

Vì anh biết Lục Kha Thừa là mẫu nhân vật hoàn hảo, một idol mẫu mực, một ca sĩ thực lực, một người chồng tốt, một người con ngoan và một người anh tuyệt vời.

Cả người mang theo một luồng sáng tích cực bất khả chiến bại của phe chính nghĩa.

Hơn nữa đó là anh vợ tương lai của cậu…

Theo cốt truyện.

Từ năm cậu 15 tuổi, Tần Miên Miên bắt đầu trêu chọc, ngầm đùa bỡn cậu.

Cô ấy ít khi tự mình ra tay, thực ra là không cần phải làm gì cả.

Bởi vì cô ấy là con nhà giàu, vẻ ngoài kiêu sa dễ thương, ở trường thu hút vô số chó con tình nguyện cúi đầu dưới váy của cô, thay cô làm hết tất cả.

Tần Miên Miên luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cậu, thậm chí còn cười nửa miệng.

Cô gái xinh đẹp rạng rỡ ấy… vừa độc ác, vừa quyến rũ.

Giống như một người sinh ra để chuyên trị tuyến nhân vật xấu.

Rõ ràng xấu xa như vậy, nhưng bởi ngoại hình của cô quá mức xinh đẹp nên nhiều người không thể căm hận cô, chỉ có thể âm thầm sợ hãi trong lòng.

Mà anh hai Tần Mục Dã của cô ấy… còn tuyệt hơn.

Trước khi Tần gia phá sản, Tần Sùng Lễ chết vì bệnh, Tần Mục Dã luôn có Tần gia giàu có làm hậu thuẫn kiên cố.

Mặc dù anh ta dừng làm idol ở tuổi ba mươi, tầm đó anh ta vẫn không biết hát, không biết nhảy, kỹ năng đóng phim dừng ở mức tầm thường.

Nhưng Tần gia thu mua nhiều công ty điện ảnh và truyền hình, dùng tài lực chiếm một nửa giới giải trí, Tần Mục Dã nhận được vô số tài nguyên cao cấp, thậm chí còn tham gia bộ phim Hollywood.

Lúc đó Tần Mục Dã phải gọi là nổi hơn cồn.

Đáng sợ hơn… anh ta còn cuồng em gái vô đối.

Chỉ cần em gái Tần Miên Miên yêu cầu, anh ta chưa từng từ chối bất cứ việc xấu nào.

Biết một thằng diễn viên quèn dám cả gan từ chối tình cảm của em gái.

Tần Mục Dã giận dữ, phong sát cậu trong giới, khiến cậu không nhận được lời mời đóng bộ phim nào trong suốt nửa năm.

Sau này Tần Miên Miên nhả ra, Tần Mục Dã mới dần tha cho cậu.

Nhưng một vài đạo diễn nổi tiếng, thậm chí các nhà đầu tư có miếng trong giới vẫn không dám dùng cậu.

Mọi người đều biết cậu diễn viên Phó Trạch Ngôn này, tuy kỹ năng tốt, rất có thiên phú nhưng không biết tại sao lại đắc tội với Tần gia.

Lúc đó Phó Sâm đã mất năng lực bảo vệ bản thân, chỉ có thể dựa vào phim bẩn để trả nợ, không còn ai  nể mặt ông ấy nữa.

Phó Trạch Ngôn thỉnh thoảng nhận quay vài bộ phim linh tinh, cuộc sống càng ngày càng tăm tối.

Từng cảnh tượng trong giấc mơ đè ép cậu bé không thở nổi.

Nhưng may là cậu sinh ra để sống cuộc đời hồng nhan bạc phận như thế nhưng ít nhất cậu vẫn mang theo ánh hào quang của nam chính.

Nam chính thảm thương như vậy chắc chắn gặp được quý nhân.

Mà quý nhân của cậu chính là Lục Linh và Lục Kha Thừa.

Lục Linh thương tiếc cậu, âm thầm giúp đỡ cậu trong bóng tối.

Sau này, Tần gia lộ dấu hiệu suy yếu, Tần Mục Dã quá ngang ngược, suốt ngày bị hãm hại, chửi bới trên mạng.

Tần gia sắp phá sản, Tần Sùng Lễ mất vì ung thư, ngay cả con cưng của trời Tần Hoài Dữ cũng vướng vào vụ án thương mại lớn rồi ngồi tù.

Ngược lại, Lục gia càng ngày càng tốt, Lục Kha Thừa rất vừa ý cậu em rể tương lai, nâng đỡ cậu vững bước trong nghề, về sau cậu tận dụng cơ hội, trở thành ảnh đế giành giải Oscar trẻ nhất trong nước ở độ tuổi ba mươi.



Bây giờ Phó Trạch Ngôn mới là đứa trẻ sáu tuổi.

Cậu không hiểu hết thế giới phức tạp, tranh chấp căng thẳng của người lớn trong giấc mơ.

Cho nên cậu cảm thấy, Tần Mục Dã là một người xấu cuồng em gái, có thể gây ra vô vàn chuyện ác vì Tần Miên Miên.

Còn anh vợ Lục Kha Thừa của cậu… tương lai rực rỡ chói lọi, cả người toát ra ánh sáng nhân vật chính nghĩa rõ hơn cả Lục Linh!

Nhưng tại sao anh vợ hoàn hảo ấy lại dung túng đối thủ, thậm chí còn hết lòng chỉ dạy đối thủ một mất một còn búi tóc cho em gái???

Rõ ràng không khí giữa hai đối thủ… tại sao lại hài hòa như vậy!

Phó Trạch Ngôn càng nhìn càng cạn lời: …Thật là không chân thực.

Nhưng kỳ lạ hơn nữa.

Tần Mục Dã luyện tập trên đầu Lục Linh ba lần, đạt đến trình độ quen tay.

Cậu kiêu ngạo bóp mặt Tần Miên Miên, biểu cảm đòi khen ngợi: “Anh học được rồi nhé, thấy anh búi cho Linh Linh đẹp chưa! Hứ!”

Bé con có cái nhìn đặc biệt với Tần Mục Dã, bất cứ hành động nào của anh ấy đều ngốc không chịu được.

Miên Miên gật đầu trái với lương tâm: “Tốt quá, anh hai tiến bộ rất nhiều.”

Nhưng bé vẫn thấy anh Lục búi đẹp hơn! Cô bé tuyệt đối không hối hận khi bảo vệ búi tóc không cho anh hai phá hủy!

Lục Linh soi gương, rất hài lòng với thủ pháp của Tần Mục Dã.

Cô bé cười ngọt ngào với cậu, giọng nói cũng ngọt lịm, không tiếc lời thổi phồng: “Anh giỏi quá, không kém anh của em đâu, em rất thích búi tóc anh làm!”

Trên thực tế, Lục Linh không đủ nhạy cảm để nhận ra cái nào tốt hơn.

Cô bé bị bệnh cuồng nhan sắc tương đối nghiêm trọng.

Là một người phàm, gu thẩm mỹ của cô bé được hun đúc bởi giới truyền thông từ bé đến bây giờ.

Dưới cái nhìn của cô, Tần Mục Dã là một đỉnh lưu đẹp trai nhất quả đất!

Tần Mục Dã siêu cảm động, nước mắt tùm lum ôm Lục Linh, kích động thơm lên trán cô bé: “Linh Linh quá tốt, quá tốt, anh yêu em, từ nay về sau em là em gái ruột của anh!”

Lục Linh không phản đối, vui vẻ nói: “Vâng ạ! Chúng ta là người một nhà, Miên Miên là em gái của anh trai em thì em cũng là chị gái của Miên Miên!”

Tần Mục Dã rất hài lòng với cô em gái mập mập cute mới kết nạp.

Khác với em gái ruột không yêu cậu, trong lòng không có cậu, suốt ngày chỉ biết chê bai.

Cậu véo mặt Lục Linh, cảm thấy núng nính rất thích: “Linh Linh ngoan, gọi một tiếng anh trai xem nào?”

Lục Linh không keo kiệt: “Anh trai, anh trai! Về sau anh cũng là em của anh cả rồi!”

Lục Kha Thừa đã quen với chỉ số IQ không hơn đứa trẻ ba tuổi của Tần Mục Dã, không thèm để ý đến hành động của cậu.

Nhưng Phó Trạch Ngôn ngồi cách một lối đi lại nhăn nhó.

Cái gì thế này!!!

Lục Linh thực sự cứ thế nhận anh trai à!

Anh vợ không ngăn em ấy!!!

Thế giới này điên rồi!

***

Sau khi hạ cánh xuống Hokkaido.

Năm gia đình tập trung, lâu không thấy nhau nên Tiểu Đại Lỵ và Thao Thao đều rất vui.

Các bạn nhỏ ôm hôn thắm thiết.

Trưởng thôn Phương Kỳ xuất hiện, sau khi mọi người nộp những đồ bị cấm, anh thông báo: “Các bạn nhỏ đều nhận ra, mùa này có thêm bạn mới là Phó Trạch Ngôn và ba của bạn ấy, nhưng chúng ta vẫn còn một khách mời bí mật nữa, mọi người có muốn thử đoán không?”

Ngay sau đó, khách mời bí ẩn Tần Sùng Lễ ra mặt.

Tần Sùng Lễ một một chiếc áo khoác màu kaki, khí chất không tầm thường, thận trọng như con cá mập lão luyện ngoài thương trường.

Nhóm người lớn đã đọc qua kịch bản, tôn trọng làm ra dáng vẻ bất ngờ.

Người mẫu Uông Phỉ: “Hóa ra là Tần tiên sinh! Tổ chương trình chơi cạn vốn liếng rồi!”

Tần Mục Dã phát huy tài năng: “…Ba, tại sao ba lại ở đây?”

Nhóm bạn nhỏ chưa biết kịch bản, rất ngạc nhiên.

Thao Thao: “Chú ấy là người lần trước cứu chúng mình đúng không!”

Trong mùa trước, mọi người gặp bão ở thôn Lý, Tần Sùng Lễ xuất hiện cùng đội cứu hộ, cứu mọi người, các bạn nhỏ ấn tượng rất sâu, nhưng lúc đó tạm dừng phát sóng nên không quay lại, khán giả không biết chuyện này.

Hai mắt Lục Linh lấp lánh: “Oa, hóa ra đấy là ba của Miên Miên hả? Chú ấy trẻ quá!”

Đại Lỵ ngây người, đôi mắt xanh bị mê hoặc, kéo ống quần ba: “Ba ơi, lần trước chú ấy cứu chúng ta, chú ấy là siêu nhân ạ!?”

Đại Lỵ nhớ lần ấy Tần Sùng Lễ xuất hiện đúng lúc, đưa tất cả mọi người rời khỏi con thuyền chòng chành, lưu lại trong lòng cô bé bốn tuổi một hình ảnh cao lớn không gì sánh nổi.

Uông Phỉ cười: “Không phải Đại Lỵ, đây là ba của Miên Miên.”

“Dạ? Hóa ra Miên Miên là con gái của siêu nhân, thảo nào Miên Miên lợi hại như vậy!”

Uông Phỉ: “….”

Phản ứng của bọn trẻ quá chân thực.

Các bé không biết Tần Sùng Lễ là người giàu nhất nước, chỉ cảm thấy chú này có một vẻ mạnh mẽ rất khác ba của mình nên đều hâm mộ Miên Miên.

Không thể phủ nhận Tần Sùng Lễ chăm sóc bản thân tốt, dù đã 47 tuổi nhưng trẻ hơn Hoàng Uy Châu 45 tuổi rất nhiều, thậm chí ngang bằng Phó Sâm 36 tuổi.

Chỉ có mình Phó Trạch Ngôn không có cảm xúc giống mọi người.

Đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Tần Sùng Lễ, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

Tất cả ma vương của Tần gia đều tới.

Tần Miên Miên là ma vương con, Tần Mục Dã là ma vương lớn, còn ba của hai người là ma vương khổng lồ.

Đáng sợ quá, bé muốn về nhà, huhuhu…

Trưởng thôn Phương Kỳ bắt đầu nhiệm vụ: “Đã đến lúc chọn nhà ở, lần này khác lần trước, mọi người không cần xuống biển bắt cá, chỉ cần kéo xe trượt tuyết trở bé con nhà mình theo chỉ dẫn dọc đường, tìm được nhà nào thì nhà ấy thuộc về mọi người.”

Uông Phỉ phản ứng rất nhanh: “Cho nên chúng tôi phải cố gắng kéo thật nhanh phải không?”

Trường thôn cười cười: “Nói đúng hơn là phải dùng sức mạnh.”

Các bạn nhỏ nhao nhao ngồi lên xe trượt tuyết, người lớn chuẩn bị kéo bảo bối nhà mình xuất phát.

Chưa được vài phút, nhóm người lớn bắt đầu ngộ ra câu nói phải dùng sức mạnh của trưởng thôn có nghĩa là gì.

Hokkaido rất đẹp, tuyết phủ trắng mênh mông.

Nhưng tuyết dày, mỗi bước chân lún thành một cái hố.

Mọi người dễ bị kẹt trong tuyết, chưa kể còn phải kéo theo một chiếc xe trượt có bé con.

Bởi vì Tần gia có hai người lớn, để công bằng, chỉ một trong hai ba con kéo xe chở Miên Miên.

Tần Mục Dã lạnh run cầm cập vì cậu coi nhẹ nhiệt độ ở Hokkaido.

Hơn nữa, cậu cũng muốn ba thể hiện một chút nên nhường công việc kéo xe cho Tần Sùng Lễ.

Mọi người tranh nhau đoán ai kiệt sức đầu tiên dưới phần bình luận.

[Tôi cá tỷ phú Tần hết sức sớm nhất, bé con ngồi trên xe trượt tuyết thế kia nặng lắm.]

[Đi trên tuyết khó, tuyết ở đây còn dày, mọi người đi lại bất tiện, huống chi Tần Sùng Lễ đã gần năm mươi rồi.]

[Hoàng ảnh đế cũng thế, con trai anh ấy sáu tuổi rồi, nặng hơn nhiều.]

[Uông Phỉ nhẹ nhàng nhất, Tiểu Đại Lỵ nhỏ, mà anh ấy cao tận 1m9, chắc phải khỏe lắm.]

[Tần Mục Dã không phải người hay làm, chắc chắn thể lực của người ba cũng không cao, toàn là cậu ấm cô chiêu, hahaha tôi nóng lòng muốn xem nhà này thế nào]

Nhưng tình huống tiếp theo khiến khán giả xem trực tiếp mắt tròn mắt dẹt.

Bước chân của Tần Sùng Lễ rất ổn định, ông đi một đoạn dài nhưng không thở dốc, Tần Mục Dã đi không bên cạnh đã bắt đầu thở hồng hộc, lè cả lưỡi.

Đi được một lát, một nhóm quay đi gần đấy dừng lại.

Tần Mục Dã nói: “Bên kia sao thế, ba, chúng ta sang bên đây xem một chút?”

Tần Mục Dã cùng ba và em gái đi sang hóng hớt.

Hình ảnh đập vào mắt là…

Đạo diễn Phó Sâm ngồi trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch.

Người kiệt sức đầu tiên không phải là người đàn ông trung niên Tần Sùng Lễ, không phải là người tuổi cao nhất Hoàng Uy Châu, mà là Phó Sâm 36 tuổi.

Phó Sâm chân thực ngồi bệt xuống tuyết: “Con trai, con nặng quá! Ba thật sự không kéo con được nữa.”

Phó Sâm không chỉ là đạo diễn, mà còn thích ở nhà nghiên cứu công việc, lúc quay phim, ông ngồi cả ngày trừ lúc đi vệ sinh, ở nhà càng không thích tập thể dục, lúc này mới bộc lộ rõ sức khỏe yếu ớt.

Hơn nữa, Phó Trạch Ngôn đã sáu tuổi, cao hơn một mét, nặng gần năm mươi cân, quả thực nặng hơn nhiều đám Miên Miên và Đại Lỵ.

Tần Sùng Lễ thấy thế, nghĩ một lúc: “Không thì con sáng giúp đạo diễn Phó đi! Con ông ấy nặng rồi, đi trong tuyết càng khó.”

Tần Mục Dã không phải không muốn giúp đỡ, nhưng mọi người đang đi tìm nhà, chắc chắn không cùng đường.

Nếu cậu sang phụ kéo Phó Trạch Ngôn thì sẽ phải xa em gái.

Nhớ đến mối quan hệ lúng túng giữa ba và em gái… Tần Mục Dã lo lắng.

Miên Miên biết cậu đang nghĩ gì, động viên: “Anh hai đi giúp chú Phó đi ạ! Ba hư sẽ kéo em.”

Tần Mục Dã quyết tâm, cậu cũng muốn để ba và em gái ở riêng với nhau.

Cậu quay lại chỗ xe tuyết Phó Trạch Ngôn đang ngồi.

Phó Sâm cảm động rơi nước mắt: “Mục Dã, thật sự cảm ơn cậu, hôm nay tôi mới nhận ra bản thân yếu thế này.”

Phó Sâm không thèm nhìn đứa con trai đáng thương tội nghiệp.

Phó Trạch Ngôn sợ phát khóc: Đại ma vương cuồng em gái đến kéo xe giúp tôi, sợ hãi chảy nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment