Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 5


Edit: Meine
Tần Mục Dã ngây ngẩn cả người, đại não nháy mắt trì hoãn, hiển nhiên không dự đoán được chính mình "Ác hành"* sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế.

*Ác hành: hành vi gian ác, tà ác.

Miên Miên khóc thật sự kịch liệt, ngực nhỏ đều phập phập phồng phồng, thực mau liền thở hổn hển.

Uông Xuyên cùng Tần Mục Dã hai mặt nhìn nhau, chân tay luống cuống sững sờ nửa phút.

Tiếng khóc của trẻ nhỏ đầy ủy khuất kinh động đến dì bảo mẫu đang ở hoa viên dọn dẹp, a di từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thấy Miên Miên khóc thành như vậy sắc mặt không khỏi đại biến: "Làm sao vậy bảo bảo, như thế nào khóc đến thương tâm như vậy nha, tới a di ôm một cái."
A di nửa ngồi xổm xuống ôm bé con, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ bé.

Uông Xuyên phục hồi tinh thần lại, nôn nóng đến không được, tiếng khóc đứa trẻ lộ ra tràn đầy ủy khuất, này Tần Mục Dã thật sự quá đáng, cư nhiên khi dễ đứa trẻ ba tuổi rưỡi!
"Tần đỉnh lưu, ngài còn là người không vậy, nhìn xem tiểu bảo bối bị cậu khi dễ thành cái dạng gì, còn không mau dỗ dành."
Tần Mục Dã thật lâu không phản ứng, cuối cùng bị kêu đã nổi lên một chút tình người......!
Hắn bị nhóc con khóc đến đại não ong ong, gãi gãi tóc, là tưởng dễ dỗ, nhưng vấn đề là dỗ dành như thế nào a~~, cũng không có người nào dạy hắn.

Vẫn là Uông Xuyên phản ứng mau một chút, anh ta vội vàng từ trong túi siêu thị lấy ra một cây kẹo que, ngồi xổm xuống hướng về phía đứa bé cười tủm tỉm: "Không khóc không khóc, bảo bối ngoan a, con xem nơi này còn có đồ ăn ngon, kẹo que cũng là vị dâu tây!"
Miên Miên đối với đồ ăn ngon bản năng cảm thấy hứng thú, nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn nhìn, phát hiện là kẹo liền rũ xuống đôi mắt, rõ ràng là mất mát.

Kẹo que bé ngày hôm qua đã ăn qua, là Tư Mệnh thúc thúc mua cho bé, một que kẹo siêu lớn.

Nhưng mà làm sao có thể so sánh được với thạch thủy tinh chưa từng nghe thấy qua a......!
Thấy nhóc con vẫn cứ khụt khịt, tựa hồ là không muốn ăn kẹo que Uông Xuyên đưa.

Tần Mục Dã liếc xéo Uông Xuyên, trên mặt bày ra bộ dạng bướng bỉnh soái khí.

Anh trong đầu linh quang vừa hiện, tiến lên đẩy Uông Xuyên ra, nửa ngồi xổm xuống, miễn cưỡng bày ra tư thái dỗ dành trẻ nhỏ.

"Đừng khóc, ồn ào đến đầu lão tử đều muốn nứt ra, nhóc ngoan ngoãn an tĩnh một chút, ta biểu diễn cho nhóc xem một cái ma thuật thế nào?"
Uông Xuyên lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhận thức thằng nhãi này ba năm, lần đầu nghe nói hắn còn biết ma thuật?
Miên Miên tiếng khóc chợt ngừng, mắt ngập nước xem xét người xấu một chút.

Ma thuật? Giống như là ảo thuật?
Ảo thuật chơi thật vui, bé từng xem qua ảo thuật của thượng tiên rất lợi hại, các thần tiên vây xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tần Mục Dã không nói hai lời đoạt lấy kẹo que dâu tây trong tay Uông Xuyên, xé mở đóng gói, cao thâm khó đoán mà nói: "nhóc con, thấy rõ không, nơi này có viên đường."
Miên Miên mắt to trừng thẳng, xác thật có một tí xíu chờ mong biểu diễn ma thuật của phàm giới.

Tần Mục Dã hiện lên một nụ cười gian tà, vội vàng đem kẹo que nhét vào trong miệng chính mình, răng rắc một tiếng, thời điểm lấy ra cũng chỉ thừa một cây màu trắng.


"Nha, thấy rõ chưa, thấy ta lợi hại không?"
Uông Xuyên: "......"
Bảo mẫu a di: "......"
????????????
Uông Xuyên vội vàng bế bé con lên, sợ thao tác ngu ngốc của Tần Mục Dã lại chọc bé con khóc.

Bảo mẫu dùng biểu tình khó có thể miêu tả nhìn Tần Mục Dã: em trai của Tần tiên sinh, chẳng lẽ là một người thiểu năng trí tuệ?
Miên Miên bị người xấu lừa dối đến sửng sốt vài giây, chờ bé phản ứng lại, biết chính mình đã bị lừa, lông mi run rẩy, cái mũi lại chua xót.

Bản thân bé đối với cây kẹo que không hứng thú nhiều lắm, chính là bị thao tác này liền liên tưởng đến thạch trái cây thủy tinh bị anh ăn từng ngụm hết......!
"Ô......"
Bé con lúc này đây tiếng khóc nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại có vẻ càng chua xót.

Từ lúc hạ phàm tới đây bé nhận thật nhiều ủy khuất, cảm xúc chồng chất cùng nhau bộc phát.

Bé thật khó khăn mà, mới 800 tuổi đã bị hạ phàm độ kiếp, ba ba ma ma không biết ở đâu, anh cả không tin bé trọng sinh, anh hai thậm chí chán ghét bé.

Trong trí nhớ mơ hồ, anh hai tuy rằng không giống với sự ôn nhu của anh cả, nhưng mỗi lần anh hai về nhà đều sẽ cười tủm tỉm mà ôm bé nâng lên thật cao, chưa bao giờ hung dữ với bé.

Anh Hoài Dữ lại đi công tác, có lẽ anh hai thối đêm nay liền sẽ trộm đem bé vứt bỏ.

Bé tùy thời có thể trở thành đứa bé không nhà để về.

......!
Tần Mục Dã lúc này thật luống cuống.

Ơ
Sao lại khóc.

Ma thuật hắn biểu diễn không hay sao? Này sao lại khóc a? ????
"Đừng khóc đừng khóc, ta hát cho nhóc nghe được không? Nếu không thì nhảy cho nhóc xem?"
Những đứa bé hẳn đều thích sự náo nhiệt, anh tốt xấu gì cũng là idol, sở trường đều trổ ra hết, không tin còn dỗ dành không được.

Nhưng mà Tần đỉnh lưu ca hát nhảy múa giằng co hai phút sau......!
Bé con khuôn mặt nhỏ dại ra, trong ánh mắt ngập nước sống không còn gì luyến tiếc.

Phạm trù thẩm mỹ của đứa trẻ, một cái nam nhân 1 mét 8 mấy ăn mặc phá cách quần jean và một đầu tóc màu xám ở trước mặt bé trong chốc lát "Hắc" trong chốc lát lại "Nha", quả thực là cay đôi mắt của bé mà.

Uông Xuyên đối với nghệ sĩ nhà mình hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, chú liền mang cháu đi siêu thị mua thạch trái cây, thích mua bao nhiêu cũng được."
Bé con ở trong lòng ngực hắn hơi thở mong manh mà lầu bầu một câu: "cháu không bao giờ muốn gặp hắn, đại phôi đản!"

*
Uông Xuyên ôm Miên Miên xuyên qua hoa viên nhỏ ra khỏi cửa chính biệt thự, dỗ dành trẻ nhỏ thất bại Tần đỉnh lưu chịu đả kích sâu sắc mà đuổi tới.

Tuy nói Uông Xuyên là người một nhà, nhưng anh nhiều ít vẫn có một tí xíu không an tâm.

Nhìn nhóc con khuôn mặt nhỏ hồng hồng đôi mắt hồng hồng, Tần Mục Dã rốt cuộc cũng bối rối: "Ta sai rồi, muốn bao nhiêu thạch trái cây đều mua cho nhóc còn không được sao?"
Miên Miên thật sự ghét bỏ, trực tiếp đem đầu chôn ở bả vai Uông Xuyên, lấy mông dỗi anh, không nghĩ nhìn mặt anh, ồm ồm mà cự tuyệt: "chú Uông, chú làm cho cái người xấu này tránh ra được không, Miên Miên cái gì đều không cần ăn."
......!
Miên Miên cự tuyệt đi siêu thị.

Uông Xuyên ở trong đầu nhanh chóng tìm biện phát dỗ dành trẻ nhỏ, sau đó ôm bé con cảm xúc không tốt đi vào tiểu khu có khu vực trò chơi thiếu nhi.

Khu biệt thự cao cấp phương tiện trò chơi thực phong phú, có lẽ là thời gian làm việc, chỉ có vài người.

Chỉ có một bé gái khuôn mặt tròn tròn béo đô đô ở cầu trượt.

Bé gái lẻ loi một mình, nhìn thấy Miên Miên đôi mắt đều sáng, thực nhiệt tình mà chạy tới, tò mò hỏi: "em cũng không đi nhà trẻ sao?"
Miên Miên hạ phàm, lần đầu tiên gặp được bạn cùng lứa tuổi, lực chú ý bị dời đi, lập tức đem em trai thối* ném ra sau đầu.

*Miên Miên đang giận nên gọi là em trai
"Nhà trẻ là cái gì?"
Bé gái lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Nhà trẻ chính là địa phương dành cho chúng ta đọc sách, em thoạt nhìn so với ta nhỏ hơn, còn chưa tới tuổi đi nhà trẻ rồi."
Miên Miên gật gật đầu: "em kêu Miên Miên, năm nay ba tuổi rưỡi."
Bé gái cười lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Ta kêu Lục Linh, 4 tuổi rưỡi, chúng ta cùng nhau chơi đi."
Lục Linh là diễn viên nhí, thường xuyên đóng phim, thời gian đi nhà trẻ không quy luật, có đôi khi không có diễn chụp, bé liền ở nhà nghỉ ngơi, trong nhà cũng không ai cùng bé chơi, chỉ có dì bảo mẫu nấu cơm.

Uông Xuyên rất may mắn lại đây liền gặp một bé gái có thể bồi nhóc con chơi.

Hắn quan sát một chút, bảo mẫu của bé gái ngồi ở cách đó không xa chơi di động, đầu đều không nâng một chút, bé gái không có bạn chơi cùng, cho nên nhìn thấy bé con nhà anh cũng thực vui vẻ.

Uông Xuyên sờ sờ đầu bé con: "Đi theo chị gái nhỏ cùng nhau chơi đi, chú không quấy rầy các cháu, chơi đến vui vẻ chút nga."
Hắn thực thức thời mà đi đến bên cạnh ngồi, yên lặng nhìn hai đứa bé thấp lè tè dường như vừa quen đã thân, la lối khóc lóc chơi cùng.

Lục Linh bò đến bàn đu dây, hai chân nỗ lực với tới mặt đất, lao lực mà muốn đung đưa.

Miên Miên thấy thế, chạy tới phía sau giúp cô nhóc đẩy một chút, bé con thoạt nhìn nho nhỏ, nhưng sức lực lại một chút đều không nhỏ, Lục Linh ngồi ở bàn đu dây lập tức bay lên.

"thật cao a, cảm giác muốn bay lên tới rồi, Miên Miên sức lực của em thật lớn, thật lợi hại!"
Lục Linh hưng phấn cực kỳ, cô bé đã sớm tưởng sẽ chơi bàn đu dây, chính là không ai giúp bé đẩy, đứa nhỏ 4 tuổi chân lại ngắn, với không tới mà, mỗi lần đều đẩy không cao, hưởng thụ bay lên trời không vui chút nào


Miên Miên được khen cũng thực vui vẻ, giúp cô nhóc đẩy đến càng hăng say.

Chơi xong một trận, bé mới hậu tri hậu giác mà lẩm bẩm nói: "Lục Linh? Chị là Lục Linh sao?"
Lục Linh từ bàn đu dây nhảy xuống: "đúng nha, mọi người đều kêu chị là Linh Linh, em cũng chơi nha, đến lượt chị giúp ngươi đẩy cao cao."
Lục Linh tuổi còn nhỏ liền hiểu được có qua thì phải có lại, bé đã chơi xong giờ tới lượt Miên Miên ngồi bé đẩy.

Miên Miên mới đầu khi nghe được tên Lục Linh cũng không có phản ứng lại, lúc này mới đột nhiên nhớ tới ở trong Sổ phàm trần thường xuyên xuất hiện hai chữ.

—— Lục Linh.

Đây là tên nữ chủ, cô bé với khuôn mặt tròn tròn tóc sừng dê, là nữ chủ của thế giới này.

Miên Miên nỗ lực nhớ lại, lúc ấy sợ Tư Mệnh thúc thúc tỉnh lại, bé lật trang tốc độ quá nhanh, chỉ nhớ rõ vài đoạn ngắn linh tinh.

Nữ chủ Lục Linh cùng Tần Miên Miên là khuê mật từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau làm diễn viên, Tần Miên Miên từ sớm đã có vận đỏ, bằng vào dung mạo trở thành con gái quốc dân, nhưng tới khi 15-16 tuổi độ nổi tiếng liền đi xuống.

Ngược lại, Lục Linh tích lũy đầy đủ, là người trẻ tuổi nhất lấy được danh hiệu ảnh hậu, khiến cho Tần Miên Miên ghen ghét, cô tìm thủy quân hắc Lục Linh, ý đồ hãm hại, thậm chí còn cướp đi bạn trai ảnh đế của Lục Linh......!
Những người Tần gia hắc hóa, cũng đều có quan hệ với Tần Miên Miên.

Nhớ tới cái đó, Miên Miên có điểm chột dạ đầu nhỏ rũ xuống.

Tuy rằng đối với cốt truyện bé có cái hiểu có cái không, nhưng bé biết Tần Miên Miên gây sự với Lục Linh, đều không phải chuyện tốt.

Cô bé Lục Linh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Miên Miên giờ phút này.

Lục Linh để ý phát hiện tiểu muội muội đôi mắt có điểm sưng, nhớ tới thời điểm vừa mới gặp mặt Miên Miên đôi mắt hồng hồng.

Cô bé dán ở bên tai Miên Miên, nhỏ giọng hỏi: "em đã khóc? Có người khi dễ em sao?"
Miên Miên nhớ tới em trai thối, khuôn mặt nhỏ tức khắc suy sụp.

Lục Linh trượng nghĩa mà vỗ vỗ bộ ngực: "Không phải sợ, có chị ở đây! Ma ma chị nói, trẻ nhỏ bị khi dễ không thể gạt người lớn, phải nói ra nga."
Lục Linh khuôn mặt tròn tròn đôi mắt cũng tròn tròn, bộ dáng chân thành của cô nhóc làm Miên Miên rất khó giấu giếm.

Miên Miên khe khẽ thở dài: "Anh trai thối đem thạch trái cây của em ăn hết, còn nói thật khó ăn, thạch trái cây xinh đẹp như vậy, sao có thể khó ăn chứ? Anh trai thối xấu lắm."
Lục Linh vừa nghe, nguyên lai em gái nhỏ xinh đẹp là bị anh trai khi dễ, cô nhóc lộ ra biểu tình đồng cảm, dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, anh trai đều là người xấu!"
Miên Miên tò mò: "chị cũng có anh trai sao? Anh trai của chị đối với chị không tốt sao?"
Vào ngày trước, bé vẫn luôn cho rằng, anh trai trên thế giới đều sẽ đối tốt với em gái, tựa như trong trí nhớ mơ hồ của bé nhớ rõ như vậy.

Anh cả ôn nhu, anh hai nhiệt tình, ngay cả anh ba hay thẹn thùng cũng sẽ trộm hôn khuôn mặt nhỏ của bé.

Đáng tiếc bọn họ hiện tại đều thay đổi......!
Lục Linh hơi hơi dẩu miệng, biểu tình có chút buồn bực: "chị có hai anh trai, anh cả rất bận rất bận, mỗi ngày đóng phim còn tổ chức buổi biểu diễn, sinh nhật của ta cũng không trở về.

Nhưng anh hai thật ra không bận, chính là hắn lạnh như băng, căn bản không để ý tới ta, mọi người đều nói hắn là thần đồng, siêu cấp thông minh, thông minh liền có thể không để ý tới người ta sao?"
Lục Linh nói gợi lên chi tiết bị Miên Miên quên đi.

Không sai, thế giới này nữ chủ Lục Linh có hai người anh trai, hơn nữa đều là đại nhân vật rất lợi hại.


Dựa theo Sổ phàm trần ghi lại, về sau anh Hoài Dữ ở trên thương trường cùng anh trai của Lục Linh chém giết, cuối cùng thất bại, còn đi lên con đường phạm tội, bị bắt vào tù.

Anh hai thối, giống như đắc tội với anh trai khác của Lục Linh, hai người trở thành đối thủ, bị fans cuồng của đối phương mắng tàn nhẫn, cuối cùng nghiện ma túy, buồn bực mà chết.

Miên Miên nhớ tới tình hình đó, trái tim nhỏ thật đau.

Hơn nữa nguyên nhân các anh trạ hắc hóa......!Giống như đều là bởi vì Tần Miên Miên khắp nơi tính kế Lục Linh!
Miên Miên vừa mới còn hờn dỗi anh trai thối, hiện tại lại cảm thấy thực lo lắng, bé thật cẩn thận mà giữ chặt tay nhỏ Lục Linh: "anh trai của chị không cùng chơi được vậy về sau em chơi cùng chị nha, em sẽ bảo hộ Linh Linh, không cho người xấu khi dễ Linh Linh đâu!"
Bé có ý tưởng thực đơn thuần.

Chỉ cần bé đối tốt với Lục Linh, không giống trong Sổ phàm trần đã viết là khi dễ người ta, sau đó những chuyện xấu sẽ không bao giờ xảy ra.

Lại nói bé chính là tiểu thần tiên mà, có bé ở đây, người khác cũng không dám khi dễ Lục Linh!
Lục Linh nghe vậy cười lên tiếng, cô nhóc giữ chặt tay Miên Miên.

Thanh âm ngọt ngào: "Ha, Miên Miên mới ba tuổi rưỡi, mà ta đã 4 tuổi rưỡi rồi, là ta bảo hộ Miên Miên mới đúng! Về sau chúng ta chính là bạn tốt nha."
Nói xong, cô nhóc đem tay nhỏ vói vào trong túi quần yếm, sột sột soạt soạt sờ soạng nửa ngày, lấy ra một viên xanh trắng đan xen là kẹo sữa Đại Bạch thỏ, lòng bàn tay mở ra, thần thần bí bí mà nói: "cho em ăn, kẹo sữa so với thạch trái cây ăn ngon hơn nhiều."
Miên Miên nhìn bộ dáng Linh Linh nước miếng có như không chảy xuống, tò mò hỏi: "Vì cái gì mà nói nhỏ như vậy a?"
Lục Linh: "Hư, ma ma không cho ta ăn đường, nói trẻ nhỏ ăn nhiều đường hàm răng sẽ rớt ra nha."
Kẹo sữa loại này Miên Miên cũng là lần đầu tiên thấy, lòng bàn tay Lục Linh rất gần rất gần bé, mùi vị kẹo sữa ngọt ngào từ giấy gói phản ra tới a.

Miên Miên nhìn ra được Lục Linh cũng rất muốn ăn, vội vàng xua xua tay: "em không ăn, Linh Linh ăn."
Bé mới không đoạt đồ vật của Lục Linh đâu, vô luận là bạn trai ảnh đế hay là kẹo sữa.

Lục Linh dùng thật lớn sức lực đem kẹo sữa bẻ thành hai nửa, khăng khăng muốn đút vào miệng Miên Miên.

"Ăn ngon sao?"
"Ngô, thật ngọt!"
Bàn đu dây bên đây, hai bé con biểu tình đều ngọt ngào.

......!
Cách đó không xa, ngồi ở bồn hoa chứng kiến toàn bộ sự việc, Uông Xuyên một đầu dấu chấm hỏi: "???"
Tình hữu nghị của thế giới trẻ nhỏ cũng quá dễ dàng thành lập đi?
Cùng chung một chiếc kẹo sữa?
Kết nghĩa kim lan* nghi thức hình như đều có đủ.

*Tình nghĩa bạn bè thân thiết.

Nghĩa kim lan.

Kim: vàng, Lan: hoa lan.

Kinh Dịch: Nhị nhân đồng tâm kỳ lợi đoạn câm hoặc kim, đồng tâm chi ngôn kỳ xú như lan tức hai người đồng lòng, lợi có thể cắt đứt được vàng, lời nói đồng tâm thơm như hoa lan.

P/s: chân thành cảm ơn các bạn đã bình chọn với cmt động viên mình.

Mình sẽ cố gắng edit ra chương đều đặn và không bỏ dở bộ truyện ????????.

Bình Luận (0)
Comment