Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 80

Edit: Thư

Hai thiếu niên đứng đó không xa, lặng lẽ quan sát một lúc, sự giận dữ trong lòng Lê Huyên dần bị thay thế bởi sợ hãi.

Lục Thanh Hành quay người rời đi, không thèm ngoảnh lại, không hứng thú nhìn người đàn bà này vật vã trong đau đớn.

Ti Mệnh rất lo lắng.

Nhưng anh dần bị dáng vẻ bình tĩnh của Lục Thanh Hành lây nhiễm, căng thẳng thay bằng thoải mái.

Người đàn bà ác độc ngu xuẩn Lê Huyên này phải ăn miếng trả miếng để bà ta trải nghiệm cảm giác chết ngạt là như thế nào.

Lục Thanh Hành bình tâm, khí chất cường đại, đem đến cho Ti Mệnh một cảm giác quen thuộc.

Không hổ danh là lão đại, dù đầu thai thành con người phàm tục, đến này mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi nhưng sự quả quyết dứt khoát bẩm sinh chưa từng thay đổi.

Đúng là sinh vật mạnh nhất tiên giới mấy trăm ngàn năm lại đây, bỏ xa mấy loại lông bông từ tộc hồ ly phải tu luyện cực khổ mới được thăng chức thượng thần như anh đằng sau hít khói.



Hai người đi đường cũ để về khu nhà, lúc đi ngang qua góc nhỏ, Lục Thanh Hành dừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, dính tầm mắt ở một chỗ rất kín đáo.

Cậu bé lấy điện thoại ra, gọi cho nhân viên quản lý phụ trách khu biệt thự, lấy được lời khẳng định như dự đoán.

Nơi này không phải không có camera giám sát mà nó được giấu ở chỗ kín mà thôi.

Lục Thanh Hành yêu cầu nhân viên quản lý sao lưu tất cả đoạn video diễn ra trong thời gian đó.

Chủ sở hữu đưa ra yêu cầu, nhân viên quản lý sẽ phối hợp.

Nhưng hình như giọng nói của đối phương có phần… non nớt?

Mặc dù nghe có vẻ nhiều kinh nghiệm nhưng rõ ràng đây là giọng trẻ con mà?

Nhân viên quản lý cân nhắc, xác nhận lại với cậu bé: “Xin hỏi cậu ở khu nhà số mấy, sau này tôi sẽ sắp xếp nhân viên đến đưa riêng đoạn video, nhưng chúng tôi xin phép xác định lại cậu đúng là chủ nhà phải không?”

Lục Thanh Hành: “Nhà cháu ở khu A số 08, cháu không phải, ba cháu mới là chủ nhà.”

Nhân viên nắm được tình huống, phản ứng nhanh nhạy: “Hóa ra là khu nhà của Lục tiên sinh, được được, vậy cậu là thiếu gia Lục, cậu…”

Giọng nói của nhân viên quản lý ngập ngừng, chợt bất ngờ.

Không đúng lắm.

Thiếu gia họ Lục là Lục Kha Thừa, một ca sĩ rất nổi tiếng, trên đường đi làm cô vẫn còn nghe bài hát của anh ấy mà.

Giọng nói của anh ấy không thể trẻ con như thế này được?

Lục Thanh Hành đoán ra điều đầu kia lo lắng, thái độ thản nhiên: “Cháu không phải thiếu gia Lục, cháu là em trai của anh ấy.”

“À?” Nhân viên quản lý nhớ mang máng Lục gia có hai con nữa, chỉ rõ một trai một gái, hình như cũng chưa lớn lắm…

Lục Thanh Hành đã sớm quen với việc người khác nghi ngờ tuổi tác của mình.

Cậu rất bình tĩnh: “Năm nay cháu mười tuổi, nếu cô không yên tâm, có thể liên lạc với chủ nhà để xác nhận.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, hai người tiếp tục đi về phía Lục gia.

Ti Mệnh cúi mặt, sùng bái nhìn Lục Thanh Hành.

“Lão đại, tại sao ngài biết ở đây có camera an ninh?”

Lục Thanh Hành: “Ta đoán.”

“Ok, đúng chuẩn tác phong lão đại, ngay cả đoán cũng đoán đúng được.”

Lục Thanh Hành:?

Bạn nhỏ thần đồng mười tuổi cũng quen với việc được người đời sùng bái nên không đáp lại.

Ngược lại, cậu quan sát Ti Mệnh nhiều hơn.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp một thượng thần thích trà trộn thành chó dưới phàm trần rồi lại hóa thành người.

Lục Thanh Hành nhìn anh từ đầu đến chân, không biết nên nói gì với mái tóc màu xám trà sữa và cách ăn mặc chẳng ra đâu vào đâu.

Tại sao một thượng thần lại có gu thẩm mỹ thô tục như vậy.

Nhưng dù sao người này cũng có xuất thân từ hồ tộc, bản chất mị tình trời sinh không thể che giấu được.

Cậu thấu hiểu phần nào.

Lục Thanh Hành không khỏi tò mò.

“Ngươi đã là thượng thần, không cần đầu thai chuyển kiếp để tu luyện, tại sao ngươi còn xuống đây với cô bé, chức vụ của ngươi là gì?”

Hóa ra lão đại không biết chức vụ của anh, Ti Mệnh cười hì hì giải thích: “Tiểu thần nhận nhiệm vụ từ Thiên Quân, đương là Ti Mệnh Tinh Quân, Tiểu Đế Cơ bất mãn vì phải chuyển kiếp trước độ tuổi quy định nên tiểu thần chịu trách nhiệm đi cùng cô bé.”

Lục Thanh Hành cau mày, hơi bất ngờ.

Hóa ra con hồ ly này lại là thần Ti Mệnh.

Ti Mệnh là chức quan rất quan trọng và béo bở, bởi vì họ quán xuyến mọi việc dưới trần gian nên dù xuất thân cao quý thế nào, mọi thần tiên đều muốn hối lộ vị quan Ti Mệnh này trước khi hạ phàm.

Lục Thanh Hành không ngờ một cậu con trai cà lơ phất phơ trông như học sinh cấp hai này lại là quan Ti Mệnh.

Ti Mệnh nhìn biểu cảm bất ngờ của cậu bé, không nghi ngờ lão đại nghĩ mình không đáng tin cậy, chạy theo sau giải thích: “Ngài ẩn cư ở tiên giới đã lâu, mấy trăm ngàn năm không hiểu chuyện thiên hạ nên việc không biết là điều dễ hiểu, thật ra tiểu thần đã làm chức Ti Mệnh này được sáu nghìn năm, nghiệp vụ rất chuyên nghiệp…”

*****

Lê Huyên cho rằng mình sẽ chết ngạt trong xe.

Mặc dù trời mùa đông giá rét nhưng bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời càng lúc càng chói lọi, nhiệt độ tăng cao, bên trong xe bịt kín, bà không thể mở cửa sổ, càng không thể chạy ra ngoài.

Không khí càng lúc càng ít, Lê Huyên bất lực gục vào cửa sở, đập kính liên hồi.

Nơi này là bãi đỗ xe bên ngoài khu biệt thự, không ít người đi qua đi lại.

Nhiều lần bà thấy rõ ràng có người ở bên cạnh xe nhưng không nghe thấy tiếng bà ta cầu cứu.

Những người này như kiểu bị điếc và mù hết vậy, hoàn toàn không thấy bà.

Người phàm ngu xuẩn dĩ nhiên không thể hiểu năng lực phong ấn.

Cả người và xe của bà ta đều bị phong ấn.

Cho nên tất cả thiết bị điện tử bên trong đều không chạy.

Ngay khi bà hấp hối, cảm giác mình chỉ còn một chút hơi thở cuối cùng, cửa xe tự động mở.

Con ngươi u tối của Lê Huyên sáng lên, bà bò ra khỏi xe, ngã ngồi dưới đất hít thở hổn hển.

Người qua đường thi nhau cúi đầu nhìn người đàn bà chật vật, ánh mắt khó hiểu.

Lê Huyên càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, đôi tay run run cầm lấy điện thoại di động đã khôi phục tín hiệu, gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đồn cảnh sát gần đấy nhanh chóng điều chuyển người tới.

Sau khi nghe Lê Huyên kể lại, hai vị cảnh sát lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Lê Huyên cảm thấy hai người họ không đủ tin tưởng mình, kích động giải thích: “Những điều tôi nói đều là thật, hai người phải tin tôi! Thật sự có yêu quái, rất đáng sợ, ai ngờ ở Yến Kinh rộng lớn hiện đại thế này lại có yêu quái ẩn giấu cơ chứ! Hai người nhất định phải đứa bọn yêu quái này ra trước công lý!”

Cảnh sát đã gặp công dân thần kinh không bình thường.

Nhưng trình độ điên dại không được vào viện điều trị thế này… cũng khá hiếm thấy.

Cảnh sát nói khéo: “Xin mời bà đi theo chúng tôi để viết bản tường trình, sau đó chúng ta sẽ xem đoạn video ở camera giám sát.”

Lê Huyên đi theo bọn họ đến đồn cảnh sát gần đó, dọc đường vẫn mạnh mẽ tố cáo hai đứa yêu quái kia.

Sau khi sống sót bò ra khỏi xe, bà đã suy nghĩ rõ ràng.

Nếu trên đời thật sự tồn tại yêu quái, vượt qua khả năng tự nhiên, chắc chắn bọn yêu quái đấy cũng bị ràng buộc, không thể tự ý làm hại con người, nếu không xã hội chắc phải loạn cào cào rồi.

Cho nên hai thằng yêu quái kia muốn báo thù giúp Miên Miên nhưng không thể giết bà, chỉ hù dọa một tí rồi chừa cho bà đường sống.

Lê Huyên sáng tỏ, bà tin vào nền khoa học kỹ thuật hiện đại, bất kể là yêu ma quỷ quái ở đâu, chỉ cần cảnh sát và người dân phối hợp, tuyệt đối bọn chúng không thể nhởn nhơ sống tốt!

Nhưng bà nhanh chóng nhận lại thất vọng.

Trong đồn, vị cảnh sát xem đi xem lại băng video giám sát.

“Thưa bà Lê, theo đoạn video ghi lại khoảng thời gian bà ở trong xe không hề có người nào tiếp cận xe của bà.”

Gương mặt Lê Huyên tràn đầy vẻ khó tin, nói giọng the thé: “Không thể nào! Mấy người điều tra rõ ràng một chút, chắc chắn có hai thằng yêu quái… Một đứa mười sáu mười bảy tuổi, đứa còn lại chừng mười tuổi, hai bọn nó đều đứng ngay bên cạnh xe của tôi!”

Vị cảnh sát nhìn bà với ánh mắt phức tạp: “Đúng là trong đoạn video có xuất hiện hai bé trai, một cao môt thấp nhưng bọn họ chỉ đi ngang qua xe của bà, không hề đụng chạm một chút nào.”

Lê Huyên nóng nảy, yêu cầu tự mình xem đoạn video, sau đó vẫn lắc đầu kịch liệt: “Chính là bọn chúng! Chính bọn chúng làm! Bọn chúng muốn nhốt tôi chết ngạt trong xe, bọn chúng còn dùng phép thuật làm hỏng điện thoại và sạc pin dự phòng, mấy người nhất định phải bắt bọn chúng lại, bọn chúng là quái vật sẽ làm hại mọi người!”

Cảnh sát không biết phải làm sao, chỉ có thể gõ cửa phòng lãnh đạo xin chỉ thị.

Lãnh đạo nói: “Xem ra người này mắc bệnh tâm thần, cậu liên hệ với bệnh viện Thanh Sơn đi, bảo họ điều một xe cứu thương đến.”

Cảnh sát gật đầu: “Rõ, tôi cũng cảm thấy phải đưa bà ấy đi bệnh viện, vị phu nhân này dễ cáu kỉnh, còn gặp chứng ảo giác, có khả năng làm người khác bị thương.”

Trên đường Lê Huyên bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bà phản kháng quyết liệt, theo chuẩn đoán của nhân viên y tế, bà chính xác là bệnh nhân tâm thần.

*****

Bởi vì trời lạnh nên Tần Tiêu Nhiên không đợi hai người Ti Mệnh, bế em gái đi thẳng vào biệt thự Lục gia.

Vào nhà, cậu đặt em gái xuống đất.

Miên Miên cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong phòng, rùng mình thoải mái.

Tần Tiêu Nhiên tháo găng tay, ốp lòng bàn tay ấm áp vào hai má của em gái.

Cô bé có đội mũ và đeo găng tay, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt.

Khuôn mặt mềm nhũn, lạnh cóng đến nỗi đỏ ửng.

Tần Tiêu Nhiên làm ấm giúp cô bé một lúc lâu.

Dì giúp việc rót cho hai anh em hai cốc nước ấm, nhiệt tình chào hỏi.

Mặc dù đã vào nhà nhưng Miên Miên nhớ đến hai người Lục Thanh Hành, cô bé không muốn bỏ họ lại nên đứng chờ tại huyền quan.

Thầy dương cầm dây dưa ở phòng ăn cả nữa ngày trời cũng thấy mệt mỏi.

Ngay khi ông định từ bỏ để về nhà, đối tượng ông mong đợi một thời gian dài lại xuất hiện ở trong phòng khách.

Đôi mắt của thầy dương cầm sáng lên, ông kinh ngạc vui mừng nói: “Cậu bạn này chắc là bạn của Thanh Hành rồi, hôm nay Thanh Hành đang định học đàn, nghe cậu muốn đến chơi nên không thể tập trung luyện tập nữa, chắc quan hệ giữa hai đứa không tệ đâu nhỉ.”

Dì giúp việc nhà họ Lục có duyên gặp qua một lần.

Còn thầy dạy dương cầm này là một gương mặt hoàn toàn mới với Tần Tiêu Nhiên.

Triệu chứng cách ly xã hội của cậu phát tác, đối mặt với sự nhiệt tình của thầy giáo, cậu thấy hơi xấu hổ, không muốn nói nhiều, chỉ dạ vâng qua loa lấy lệ.

Thầy dương cầm rất tò mò với người bạn này của Lục Thanh Hành.

Ông không ngờ một đứa trẻ thần đồng, không dính khói bụi trần gian như Lục Thanh Hành lại có bạn tốt để chơi cùng.

Vẻ ngoài của Tần Tiêu Nhiên tuấn tú, nhìn qua có vẻ lớn hơn Lục Thanh Hành mấy tuổi, chắc là bạn tiểu học, có lẽ cậu ấy cũng là thần đồng.

Thầy giáo không nhịn được hỏi: “Cháu năm nay lên lớp mấy rồi? Bình thường thích làm gì? Có hứng thú với dương cầm không? Hay thích nghiên cứu khoa học giống bạn Thanh Hành?”

Người thầy giáo này hỏi quá nhiều vấn đề.

Tần Tiêu Nhiên không thể trả lời qua loa hết.

Cậu dần dần nhận ra vị thầy giáo này đang hỏi nhầm đối tượng…

Cậu không thể để đối phương tiếp tục hiểu nhầm.

Đành cúi đầu nhìn em gái như con chim cánh cụt đợi ngỗng, đưa tay chỉ cô bé, nói: “Thầy hiểu nhầm rồi, bạn của Lục Thanh Hành là con bé, không phải là cháu, cháu chỉ đưa con bé đến thôi.”

Tần Tiêu Nhiên: Xin lỗi, tôi không phải bạn bè của thần đồng, chỉ là công cụ lợi dụng thôi, xin thầy đừng nói chuyện với tôi, cảm ơn.

Thầy giáo dương cầm sửng sốt, cười ra tiếng: “Ha ha ha ha, cậu bạn này thật hài hước, em gái cậu mới là người đi cùng chứ ha ha ha.”

Thầy giáo cho rằng bạn nam này đến chơi với Lục Thanh Hành là chuyện đương nhiên, có thể đang trong kỳ nghỉ đông, em gái không thể gửi nhà trẻ nên cậu mới đưa em đi cùng.

Tần Tiêu Nhiên im lặng, không biết giải thích thế nào.

Cũng may Lục Thanh Hành đã trở lại!

Tần Tiêu Nhiên như trút được gánh nặng, đứng tránh sang một bên.

Miên Miên lao tới chào đón Lục Thanh Hành.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của thầy giáo dạy dương cầm —

Lục Thanh Hành cười dịu dàng, quen tay dắt cô bé vào nhà, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Sao em không đợi trong nhà, đói bụng không, muốn ăn cái gì?”

Bánh bao nhỏ tung tăng bên cạnh cậu, trả lời: “Miên Miên không đói, anh Thanh Hành đi đâu mà lâu vậy.”

Thầy giáo:?????

Thằng bé dịu dàng này có phải là học sinh Lục Thanh Hành của ông không?

Tần Tiêu Nhiên luôn lẩn tránh giao tiếp với người ngoài đứng bên cạnh, vô tình trao đổi ánh mắt với thầy dạy dương cầm.

Trông ông thầy sốc tận óc.

Cậu không thể không dang tay, im lặng đáp lại: Đó, tôi lừa ông làm gì chứ.

Bé con khoảng ba bốn tuổi đã kéo Lục Thanh Hành đến ghế sô pha, lấy món quà như bảo bối nhỏ mình mang về từ Hokkaido ra khỏi túi.

“Anh Thanh Hành, chúc anh năm mới vui vẻ.”
Bình Luận (0)
Comment