Sáng sớm hôm sau Mễ Ái đến công ty sớm hơn hằng ngày, cô ngồi ở phòng làm việc của mình, ánh mắt luôn nhìn ra cửa,vì đối diện ở cửa phòng thư kí chính là phòng của Cảnh Tử Phong..
Quái lạ đã hơn tám giờ rồi sao anh vẫn còn chưa đến..Tinh thần Mễ Ái hôm nay có chút bất ổn nói thế nào cũng không thể tập trung làm việc.
Lúc này thư kí Trần đi vào, đi đến chỗ ngồi của Mễ Ái..
- Mễ Ái à, công việc của cô cứ giao cho Tôi, còn cô đến thành phố C gấp giúp Tôi một chuyến..
Mễ Ái cảm thấy đầu óc mờ mịt,cô thắc mắc..
- Em sao, Chị Trần à có việc gì ở thành phố C à..?
Thư Kí Trần đưa cho cô tập tài liệu..
- Đây là bảng báo giá mới nhất vẫn còn thiếu trong bảng hợp đồng, theo lịch trình chiều nay Cảnh Tổng mới đến Thành phố C.Nhưng anh ấy có việc đột xuất đi sớm hơn dự định.
Lúc nãy Cảnh Tổng có gọi về bảo cô đem đến là được..
- Anh ấy chỉ đích danh tôi sao..?
Thư kí Trần gật đầu.
Thật ra trong công ty không ai dám nghĩ nhiều,vì họ luôn nghĩ Cảnh Tử Phong và Đường Hân Nghiêng thường xuất hiện cùng nhau nên nghĩ Cảnh Tử Phong đã có người trong lòng.Với lại Cảnh Tử Phong thường hay tức giận với Mễ Ái thường hay hành cô gái nhỏ không thương tiếc, cho nên thay vì một nhân viên mới, được đến thành phố C công tác cùng Sếp Tổng thay vì ngưỡng mộ bọn họ lại có chút thương cảm..
Trên cả một đoạn đường thật dài từ máy bay rồi ngồi xe đến khách sạn Cảnh Tử Phong đang ở, Mễ Ái lo lắng mang tâm trạng nặng nề.Sao cô cứ xui xẻo gây họa thế này, lần này chẳng rõ người đàn ông đấy lại nghĩ cách gì trừng trị cô nữa đây..
Nhớ đến số phòng của Cảnh Tử Phong mà thư kí Trần đã cho, Mễ Ái đứng trước cửa phòng của anh, chừng chừ một chút cô nhanh chóng gõ cửa..
Chẳng rõ Cảnh Tử Phong làm gì qua một lúc anh mới ra mở cửa..Chỉ có điều không ngờ đến Cảnh Tử Phong vừa tắm xong,anh mặc áo choàng của khách sạn,vòm ngực hơi mở rộng mái tóc còn hơi ẩm ướt có vài hạt nhiễu giọt nhìn thế nào cũng vô cùng gợi cảm.
Nhìn vẻ ngây ngốc của cô, Cảnh Tử Phong hắng giọng vẻ mặt lạnh nhạt, anh còn chưa quên vụ đêm qua đâu.
- Còn không vào, đứng ngốc đó làm gì..?
Nhìn vẻ mặt có chút đáng sợ của anh,khiến Mễ Ái hơi ấm ức.
Sao với ai anh cũng ôn nhu với cô thì lúc nào cũng cáu gắt lạnh lùng.
Mễ Ái không đi vào mà đứng yên, mắt đỏ lên, từ ngày cô vào làm đến tận bây giờ anh lúc nào cũng gây khó dễ cho cô.
Hôm nay cô vượt cả một trận đường dài đến đây, anh lại trưng bộ mặt hung dữ ra mà đối đãi với cô..
Thật là đáng ghét mà, Mễ Ái tính khí vốn nhút nhát nhu thuận nhưng khi nóng nẩy thì cũng bướng bỉnh không ai bằng.
Mắc gì cô cứ phải cố chịu đấm ăn xôi, để người khác khi dễ,ức hiếp thế này.Đúng là vào Cảnh Thị là ước mơ khi còn học đại học của cô nhưng đâu vì thế muốn để người khác chà đạp thế nào thì làm.
Lúc Cảnh Tử Phong đi vào đến giữa phòng cảm giác có gì đó không đúng, quay người thấy Mễ Ái đứng trước cửa mím chặt môi không có ý đi vào..
Cảnh Tử Phong nhíu mày,chẳng lẽ nhóc con này hôm nay còn dám chống đối nữa à..
Anh bước lại cửa, lúc này mới phát giác mắt Mễ Ái ửng hồng,nước mắt vây quanh hốc mắt chỉ chờ trực trào ra ngoài..
Cảnh Tử Phong hơi bối rối, anh vội hỏi.
- Này..cô sao thế? Có chuyện gì sao?
Mễ Ái cố gắng cắn chặt môi,không cho mình bật khóc.
Cô đặt hồ sơ lên ngực anh,mặc kệ có rơi xuống hay không, Cảnh Tử Phong vội nhận lấy.
Mễ Ái hai tay buông hai bên cung chặt lại với nhau..
Bao nhiêu uất ức trong lòng cô dồn vào một lượt.
- Tôi..tôi đã làm xong nhiệm vụ là đưa tài liệu đến cho anh bây giờ Tôi sẽ đi về..
Thái dương Cảnh Tử Phong giật giật.
Tạo phản rồi sao? Hôm nay còn biết nổi giận làm mình làm mẩy với anh à..?1
Cảnh Tử Phong nhíu chặt mày hù dọa cô.
- Cô có ý thức được việc mình đang làm sẽ gây ra hậu quả gì hay không?
Mễ Ái lần này tức giận thật rồi,cô ngẩng khuôn mặt bầu bĩnh, hùng hồn quát lớn.
- Hậu quả cuối cùng là bị đuổi việc thôi có gì đáng sợ hả.Anh tưởng tôi sẽ chỉ vì muốn ở lại Cảnh Thị để anh muốn ức hiếp thế nào cũng được hay sao.Cảnh Tử Phong tôi ghét anh, bây giờ quay về Tôi sẽ làm đơn nghỉ việc ngay lập tức,không cần anh đuổi..
Nói đến đây nước mắt Mễ Ái cũng không kiềm chế được rơi xuống.Càng nghĩ càng giận mà...!
Cảnh Tử Phong sững sờ không thôi, anh không nghĩ Mễ Ái lại mất bình tĩnh như vậy,cô còn đòi xin nghĩ việc.Nghe qua dường như rất quyết tâm, bất giác lòng dạ Cảnh Tử Phong rối tung cả lên.
Anh thừa nhận lúc đầu là hiểu lầm cô cậy quyền nên được vào Cảnh Thị nhưng khi tiếp xúc rồi anh mới phát hiện đồ ngốc này một chút tâm cơ cũng không có.Rồi anh không nghĩ mình trong thời gian ngắn lại có thể phát sinh tình cảm với cô nhưng anh mỗi lần nhìn cô lại thích trêu chọc, thấy cô cau mày, giận dỗi,ức chế nhưng không dám nói anh càng thích trêu chọc cô hơn..1
Còn đêm qua nhìn người đàn ông kia thân mật với cô anh sinh ra tức giận, cô còn mời người ta vào dùng cơm trong khi không gian đó vốn chỉ nên có cô và anh..
Nên anh mới muốn hôm nay dạy dỗ cô chút ít, còn nữa tìm cớ đưa cô đến đây để anh được gặp mặt, chẳng phải mới lúc sáng giờ anh đã thấy nhớ nhóc con này rồi sao.
Thế mà không nghĩ ra cô lại nổi giận,chắc là nổi uất ức gặm nhắm quá lâu nên hôm nay quyết tính sổ với anh đến cùng đây mà.
Mễ Ái thì làm sao biết được Cảnh Tử Phong suy nghĩ chuyện gì nhìn anh nhíu mày đăm chiêu đứng im..
Mễ Ái càng ủy khuất hơn, cô kéo dây ba lô, quẹt lấy nước mắt.
- Chào anh,không hẹn gặp lại..
Nói rồi cô quay người muốn đi đến thang máy,chỉ là chưa đi được mấy bước,cả người đã bị một lực kéo thật mạnh, cô bị ôm vào lòng ngực rắn chắt của Cảnh Tử Phong,mùi hương nam tính cùng mùi sữa tắm bay xộc vào mũi, khiến hai má Mễ Ái đỏ bừng..
- Ai cho em đi hả, anh cho em đi chưa?1
Khi Mễ Ái chưa kịp tỉnh táo cách xưng hô quái lạ của Cảnh Tử Phong đã bị anh ôm vào phòng..
Rầm..
Cánh cửa phòng bị đóng mạnh lại, cả người Mễ Ái bị đặt lên cửa, cô bị chèn ép bởi thân người cao lớn của Cảnh Tử Phong, phía sau lại cánh cửa,tiến không được mà lùi cũng không xong.
Miệng nhỏ hé mở, Mễ Ái âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ đưa lên đẩy đẩy ng ực anh..
- Tổng giám đốc..anh..anh làm gì vậy,tôi muốn đi về..
- Anh không cho phép..
Mễ Ái dù hiền lành thế nào cũng bị Cảnh Tử Phong chọc cho điên tiết cả lên.
- Anh đừng quá đáng, anh cố ý chèn ép tôi mấy tháng qua chẳng phải muốn tôi nghỉ việc hay sao.Bây giờ đúng như ý của anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?
Nhìn cô nóng giận mà khuôn mặt ửng hồng cả lên, Cảnh Tử Phong vẫn không nôn nóng, anh trả lời chậm rãi..
- Anh chèn ép em không phải muốn em nghỉ việc..
- Cái gì?
Mễ Ái cảm thấy mình bị Cảnh Tử Phong làm mù mờ không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa rồi..
Cảnh Tử Phong sáp mặt đếp gần cô hơn, khiến trái tim bé nhỏ của Mễ Ái đập thình thịch như muốn vỡ ra..
Anh nhẹ nhàng nói với cô.
- Anh làm thế là vì anh thích em..
Anh thích em cho nên muốn nhìn em mỗi ngày.
Anh thích em cho nên cứ muốn trêu chọc em.
p/s Y phải nhắc nhở các bạn đang xem chùa nhé, đừng quên...????????️️️ trước khi chuyển chap..