Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 242

Sở Dịch Lan nghĩ chắc chắn Chu Lâm sẽ nói cho Thẩm Liên biết, bởi vì cái miệng người này rất "dãn". Nhưng Sở gia đợi mãi đợi mãi, kết quả mỗi ngày Thẩm Liên đều đi sớm về trễ, chẳng khác gì bình thường.

Ý định một khi Thẩm Liên tới hỏi thì Sở gia sẽ ra vẻ bình tĩnh nói với y "Chúng ta tổ chức đám cưới" cứ vậy mà tan thành mây khói.

Sau khi Tôn Bỉnh Hách biết được, hắn vô cùng khó tin hỏi: "Sao anh lại trông chờ vào Chu Nguyên Lâm chứ?"

Sở Dịch Lan: "Cậu vẫn còn quá nhiều thành kiến với Chu Nguyên Lâm."

Thôi vậy, Sở Dịch Lan quyết định tự nói.

Ngay đêm nay, đợi Thẩm Liên về, anh sẽ thản nhiên nói với y.

Bảy giờ rưỡi Thẩm Liên mới về đến nhà.

"Hoạt động hôm nay kéo dài thêm một tiếng, anh đợi có đói lắm không?" Thẩm Liên vừa nói vừa thay giày, kết quả mới ngẩng đầu lên đã sững sờ tại chỗ.

Lúc chiều Thẩm Liên có gọi điện bảo Sở Dịch Lan ăn trước nhưng Sở Dịch Lan nhất quyết muốn đợi y về ăn cùng, Thẩm Liên thấy vậy cũng không ép nữa.

Ai biết đợi y sẽ là một bữa tối dưới ánh nến.

Thậm chí Sở Dịch Lan còn ăn mặc chỉn chu: Quần tây đen thoải mái phối với sơ mi nâu nhạt, phong cách Anh quốc cổ điển. Tóc còn vuốt keo tỉ mỉ, trông rất sáng sủa. Cho dù Sở gia cố tỏ ra thản nhiên ngồi nơi đó cũng không giấu được sự chuẩn bị chu đáo.

《Nhẹ nhàng thanh thoát》.

Thẩm Liên lập tức đề cao cảnh giác.

Thầm lục lọi lại toàn bộ những ngày quan trọng.

Sinh nhật? Không phải. Kỷ niệm thêm một năm yêu nhau? Cũng không phải. Thậm chí Thẩm Liên còn nghĩ đến ngày giỗ của Sở Thường Thích.

Cũng không phải.

Thẩm Liên biết mình không quên ngày gì quan trọng cũng dần yên tâm, y nghĩ chắc là Sở Dịch Lan chỉ bất chợt nổi hứng mà thôi.

Hai năm này Sở Dịch Lan cũng thường tạo bất ngờ cho Thẩm Liên, thầy Thẩm đều rất thích.

"Ở nhà ăn bữa cơm dưới ánh nến cũng rất thú vị." Thẩm Liên kéo ghế ngồi đối diện Sở Dịch Lan, lại nhìn đồ ăn đều là món mình thích, dì Phân vất vả rồi: "Anh có chuyện gì vui à?"

Sở Dịch Lan khẽ nuốt nước bọt.

Thẩm Liên: "Hửm?"

"Ăn trước đã." Sở Dịch Lan nói: "Để nguội mất ngon."

Đúng là Thẩm Liên đang rất đói bụng. Cơm hộp do ban tổ chức chuẩn bị lúc trưa rất khó ăn, y với Giang Dữu phải cố gắng động viên nhau mới nuốt được một nửa.

Thẩm Liên ngấu nghiến thịt kho tàu trước mặt, nước thịt chan với cơm cũng không chê vào đâu được.

"Tiểu Liên..."

Thẩm Liên không nghe rõ: "Hả?"

Khó nghe quá, Sở Dịch Lan nghĩ thầm, thêm chữ "Tiểu" không hợp với tính cách Thẩm Liên, mở đầu như vậy quá vụng về.

Sở Dịch Lan suy nghĩ một hồi cảm thấy lúc này mà gọi thẳng "Thẩm Liên" thì quá cứng nhắc, không đủ thân mật, vì thế anh mở miệng gọi: "Cục cưng."

"Khụ khụ khụ!!" Thẩm Liên lập tức bị sặc cơm.

Phải nói rõ, Sở Dịch Lan gọi "cục cưng" chỉ khi nào có hứng, với lại chỉ ở trên giường thôi. Âm giọng trầm vang quanh quẩn bên tai có thể khiến Thẩm Liên như muốn bay lên trời.

Sở Dịch Lan vội đứng dậy, bước tới vỗ nhẹ sau lưng cho y, rồi đưa ly nước ấm tới: "Em không sao chứ?"

Thẩm Liên cố hết sức lắc đầu, uống hơn nửa ly nước mới đỡ hơn.

Quái lạ.

Cuối cùng, Thẩm Liên đã cảm nhận được có gì đó không đúng.

Y ngẩng đầu, thấy trong mắt Sở Dịch Lan cũng chẳng có chút h.am mu.ốn nào.

"Anh không làm chuyện gì có lỗi với em chứ?" Thẩm Liên hỏi: "Nói đi, ngoài chuyện ngoại tình thì ở chỗ anh đây cưng có quyền được miễn hết."

Sở Dịch Lan đứng sau lưng Thẩm Liên vỗ nhè nhẹ lên vai y.

Mà từ lúc Thẩm Liên vào cửa đến bây giờ, Sở Dịch Lan vẫn như muốn nói gì đó mà không mở miệng được.

Thẩm Liên thật sự không đoán ra.

Y nở nụ cười định nói gì đó thì thấy Sở Dịch Lan từ từ cúi người xuống, sau đó quỳ một gối trên đất.

Thẩm Liên: "???"

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Thẩm Liên tựa như bị sét đánh lộ ra vẻ mặt khó tin, rồi mới kéo lấy cổ áo Sở Dịch Lan tới gần mình, chất vấn: "Anh làm chuyện có lỗi với em thật á?"

"..."

Một bàn tay Sở Dịch Lan đang tìm kiếm trong túi quần, vừa nghe vậy lập tức khựng lại, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui ngắt lời y: "Thẩm Liên, ngoan ngoãn nghe anh nói hết câu. Buông tay ra."

À à, hiểu lầm thôi. Thẩm Liên lập tức buông ra, còn hơi áy náy vuốt phẳng lại nếp gấp nơi cổ áo cho người đàn ông.

Sở Dịch Lan hít một hơi thật sâu. Làm sao đây, vẫn muốn bộp cho Thẩm Liên hai bạt tai.

Giây tiếp theo, Thẩm Liên cúi người xuống hôn "chụt" lên mặt Sở gia.

Quá tuyệt, nụ hôn này tựa như cơn mưa rơi xuống đúng lúc, giúp Sở Dịch Lan lấy lại cảm xúc vừa bị ngắt ngang.

Sở Dịch Lan lấy một cái hộp, mở ra trước mặt Thẩm Liên.

Thẩm Liên như chợt bừng tỉnh ra, đó là động tác cầu hôn.

Khoan đã...

Thẩm Liên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trong hộp, từ kiểu dáng đến độ tinh xảo đều xinh đẹp trước nay chưa từng thấy, nó đang tỏa ánh sáng lấp lánh như muốn nói: "Tôi rất đắt tiền."

"Sở Dịch Lan..."

"Chúng ta kết hôn được không?" Sở Dịch Lan khẽ nói.

Được không?

Đề tặng điểm.

Trước nay Thẩm Liên đều đồng ý với mỗi một yêu cầu của Sở Dịch Lan, chỉ là y khá bất ngờ mà thôi. Mấy năm nay đều bên nhau như thế, Thẩm Liên cho rằng họ còn sẽ như vậy đến cuối đời.

"Ý anh là, ra nước ngoài đăng ký kết hôn hả?" Giọng Thẩm Liên khàn khàn.

"Đúng." Sở Dịch Lan trả lời.

Suy nghĩ của Thẩm Liên bị chậm một nhịp, đăng ký kết hôn á, cũng tốt. Họ đã là "vợ chồng già" rồi, bây giờ đi đăng ký cũng hợp lý.

Tuy là nói thế nhưng ánh sáng nơi đáy mắt Thẩm Liên lại ngày càng trở nên long trọng hơn.

"Sở Dịch Lan." Thẩm Liên gác tay lên bả vai người đàn ông: "Anh phải nghĩ cho kỹ."

"Anh đã nghĩ kỹ từ tám năm trước rồi." Sở Dịch Lan đeo nhẫn vào cho Thẩm Liên: "Chẳng phải hai chúng ta đều có cùng suy nghĩ, chỉ có ở góa chứ không chia tay sao?"

Chiếc nhẫn kim cương không cầu kỳ nhưng lại rất hợp ngón tay trắng nõn thon dài của Thẩm Liên.

Thẩm Liên giơ tay lên, soi dưới ánh đèn ngắm kỹ: "Sở Dịch Lan, đẹp quá."

Sở Dịch Lan cười từ tận đáy lòng: "Em thích là được."

Không uổng công trợ lý Tôn gọi hết cuộc này đến cuộc khác tới hãng thiết kế trang sức hàng đầu thế giới.

"Vừa phải sang trọng lại thanh lịch, phải thể hiện được chiều sâu của món châu báu nhưng phải có tính sáng tạo. Chúng tôi muốn mua đứt thiết kế nên không muốn có bất kỳ chiếc nào trùng lặp lại."

"Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi, yêu cầu của tôi là nhẫn cưới cho nam, chứ không phải nam nữ."

Bên kia nhấn mạnh với Tôn Bỉnh Hách: "Đây là mẫu nhẫn nam."

"Trời đất ơi, thiết kế đóa hoa trên bề mặt nhẫn làm tôi tự dưng mắc phải chứng rối loạn nhận thức luôn á."

Bên kia: "..."

Sau đó, người tiếp nhận dự án được đổi thành người nước B.

Tôn Bỉnh Hách chẳng thèm để ý.

Không quan tâm anh là người nước ABCD, tôi đều tiếp hết nhưng nếu thiết kế có sai sót gì khiến tôi mất tiền thưởng thì tôi sẽ tự mình bay tới tận nơi đối chất với anh, trợ lý Tôn nghiến răng nghĩ.

May nhờ có sự thúc giục của trợ lý Tôn, sau mười mấy bản thảo thì cuối cùng cũng chọn được mẫu ưng ý.

Ngày Tôn Bỉnh Hách chuyển tiền cho công ty thiết kế, hắn chỉ cảm thấy ánh mặt trời tươi sáng, không khí mát lành.

Khi Sở Dịch Lan nhìn thấy thành phẩm cũng rất hài lòng. Một câu "Đẹp quá" của Thẩm Liên khiến mọi công sức tăng ca trong thời gian này đều trở nên vô cùng đáng giá.

Thẩm Liên cho rằng "kết hôn" chỉ là ra nước ngoài đăng ký, rồi mời vài người bạn thân thiết tới cùng ăn bữa cơm thôi, chứ không thể tưởng tượng đến Sở Dịch Lan còn chuẩn bị nhiều hơn thế nữa.

Bình Luận (0)
Comment