Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên

Chương 270

Không vào được nhà hàng nhưng ăn cái bánh kẹp, đổi tiền mặt với ekip chương trình, quét mã thuê xe đạp công cộng thì chẳng có vấn đề gì.

Thẩm Liên mới vừa chọn xong hai chiếc xe, nhân viên đã dán mã lên, sau đó ra hiệu cho Thẩm Liên quét. Thẩm Liên giơ điện thoại quét một cái, chín đồng một giờ, đắt thật!

Đạp xe lên đường, đón gió thổi hiu hiu, phong cảnh đẹp mê mẩn.

Sở Dịch Lan đạp xe tới gần: "Đi chậm chút."

"Vâng vâng. Ế? Đằng kia có gì kìa?" Thẩm Liên một tay giữ ghi đông, chỉ về phía đám đông không xa, nhìn kỹ còn có nhân viên chương trình: "Ái chà, chắc không phải mấy người ông chủ Phùng đó chứ?"

Đây là đường giao giữa hai làng chài gần đó, khá nhộn nhịp, ở giữa còn có một đài phun nước, xem như là một chỗ checkin nổi tiếng.

Dừng xe, Thẩm Liên chen qua vài người thì thấy cảnh tượng bên cạnh đài phun nước, hơi nhướng mày lên.

Là Hoàng Giai Xán và Thiệu Trăn.

Nói đúng hơn là Thiệu Trăn đang kéo violin, mà Hoàng Giai Xán thì đang nhảy múa.

Ngay bên cạnh có nhân viên chương trình, Thẩm Liên bèn hỏi: "Hoàng Quý Phi kiếm váy đâu ra vậy? Không phải chị ấy mặc đồ thể thao à?"

"Mua ba mươi lăm đồng ở ven đường." Nhân viên nói: "Mới một lúc mà đã kiếm được một trăm đồng rồi."

Mười lăm phút trước, Hoàng Giai Xán và Thiệu Trăn vừa gặm xong vài lát bánh mì đi tới con phố này.

Thiệu Trăn ít nói, hầu hết thời gian đều lặng lẽ đi theo sau Hoàng Giai Xán.

Hoàng Giai Xán đã quên lần cuối mình đi du lịch là khi nào, công việc bận rộn, càng đừng nói gặp người này lại càng hiếm hoi, một năm chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cô ấy vui vẻ, vừa chơi cầu trượt, vừa dang tay đi thăng bằng trên cột đá. Mỗi khi chênh vênh sẽ lập tức có một bàn tay to lớn kịp thời vươn tới.

Không hề nói quá, dù fan khó tính đến mấy nhìn thấy cảnh này cũng phải mỉm cười gật đầu.

Lúc đi ngang qua ngã ba này, có người đang kéo violin, người qua đường tụ tập xem, thỉnh thoảng còn có người bỏ tiền vào. Thế là, Hoàng Giai Xán nảy ra ý tưởng.

Cô ấy mua váy ở sạp ven đường, rồi mượn phòng thay đồ của cửa hàng gần đó. Chủ tiệm nhận ra cô ấy cho nên rộng rãi mời vào.

Chủ của đàn violin càng thân thiện cởi mở hơn, vừa nghe lời đề nghị của Thiệu Trăn đã lập tức đưa đàn cho anh ta.

Sau đó đã có cảnh tượng như bây giờ.

Hoàng Giai Xán vốn không xuất thân từ vũ đạo chuyên nghiệp nhưng nhờ đóng phim, nhất là phim cổ trang, nữ chính nhảy múa là chuyện thường. Diễn lâu, ít nhiều cũng biết nhảy, cộng thêm gương mặt và dáng người tuyệt đẹp, chỉ xoay vòng thôi mà chiếc váy ba mươi lăm đồng như biến thành cánh bướm trắng bay lượn.

"Quý Phi nhảy gần mười phút rồi, vất vả lắm." Nhân viên nói.

Thẩm Liên không nhịn được: "Vậy mà vất vả? Hai người họ rõ ràng..."

Ống kính lia tới, Thẩm Liên thắng két lại: "Ừ, vất vả, vất vả."

【Trừ lương quay phim! Sao anh lại thế hả?】

【Thầy Thẩm, anh nói đi chứ! Sao anh không nói nữa?!】

Hoàng Giai Xán nhảy chừng nửa tiếng, cuối cùng cũng mệt mỏi, cô ấy cười cảm ơn đám đông, sau đó cầm lấy thùng tiền trước mặt lên đếm. Sáu trăm đồng. Sau đó rộng rãi đưa ba trăm đồng cho chủ cây đàn. Đối phương là người nước ngoài, không từ chối được, bèn nhận lấy rồi dùng tiếng Trung sứt sẹo khen cô ấy.

Mọi người tản ra, Hoàng Giai Xán mới nhìn thấy Thẩm Liên và Sở Dịch Lan.

"Hey!" Cô ấy vẫy tay chào.

Thẩm Liên đáp lại: "Đang đợi hai người nè, cùng đi đi."

Hoàng Giai Xán thay quần áo, Thẩm Liên vừa vặn nắp chai nước đã bị Sở Dịch Lan khoác vai kéo qua.

"Em trông xe chút nhé."

Thẩm Liên gật đầu: "Ừm."

Nói rồi, Sở Dịch Lan đối diện với tầm mắt của Thiệu Trăn.

Hai người đều vô cùng bình tĩnh, Thẩm Liên lại cảm nhận được gió nhẹ cũng trở nên lạnh lẽo hơn.

Kiểu người như họ, mỗi khi nhìn nhau sẽ không tránh khỏi mang theo chút sắc bén nhưng may là chỉ vài giây đồng hồ.

Hoàng Giai Xán thay đồ xong, học cách quét mã thuê xe đạp. Nhưng lại phát sinh vấn đề, Thiệu Trăn không biết đạp xe.

Sở Dịch Lan lại nhìn qua.

Thiệu Trăn quay đầu hỏi Sở Dịch Lan: "Cậu đang khinh tôi à?"

"Không có." Sở gia miệng nói vậy nhưng cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng, lười che giấu cũng không mang theo sợ hãi.

Thiệu Trăn: "..."

Hoàng Giai Xán đứng bên cạnh cười phá lên, dạy Thiệu Trăn suốt một tiếng đồng hồ rồi bốn người mới lên đường.

Thiệu Trăn đạp xe không vững, lại mất thêm chút thời gian. Mấy người lại ghé quán ven đường lấp bụng, lề mà lề mề mãi đến khi tới đích đã gần sáu giờ tối.

Quả nhiên chơi vui quá là quên cả giờ giấc, Thẩm Liên cảm thán.

"Anh nói bọn Trần Mộc tới chưa?"

Sở Dịch Lan: "Tới rồi, anh thấy được ông chủ Phùng."

Thẩm Liên ngẩng đầu, đúng vậy.

Phùng Duyệt Sơn đang khiêng bếp nướng ra ngoài, kiểu bàn vuông có khay tròn để bếp than ở giữa.

"Sao giờ mấy người mới tới?" Phùng Duyệt Sơn đứng thẳng dậy, mệt tới thở phì phò.

"Sao cậu không nói bọn Thường Thanh còn chưa tới?"

"Có quỷ mới chưa tới, họ trốn trong kia ngủ được một giấc rồi."

Thẩm Liên kinh ngạc: "Sao mấy cậu nhanh vậy?"

"Bọn tôi có tiền mà."

"Tiền đâu ra?"

Phùng Duyệt Sơn cười hí hửng: "Tôi gặp người quen mượn được, Từ Cảnh Ca thì cầm đồng tiền cổ được ba ngàn tám! Ha ha, mấy người còn đạp xe hả? Đạp cả đoạn đường có đau chân không?"

Thẩm Liên: "Vậy mấy cậu..."

"Bắt xe đi."

Thầy Thẩm hít sâu một hơi, sau đó bật cười.

【Ha ha ha ha! Có khi nào tham gia chương trình thực tế mà thầy Thẩm không nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt chứ? Đây là lần đầu đúng không?】

【Họ đến làm nhiệm vụ sao? Họ chỉ tới chơi đùa thôi!】

【Còn tranh thủ phát cơm chó nữa!】

Sếp Từ rộng rãi đã bao hết nguyên liệu nấu ăn, không xài hết tiền thì không vui, cả tôm hùm đất cũng có luôn.

Chương trình đến đây là kết thúc, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Phùng Duyệt Sơn biết máy quay đã tắt lại càng thoải mái hơn: "Ôi giời ơi, quay cái show này mệt chết chứ đùa."

"Cậu cũng mệt?" Thẩm Liên hỏi: "Cậu chỉ khiêng hai cái bếp nướng thôi mà."

Phùng Duyệt Sơn: "Thế cũng mệt!"

Trần Mộc nướng gan ngỗng cho cậu ta: "Ừm, mệt thì ăn nhiều vào."

Dương như Thiệu Trăn cũng cười khẽ.

Từ Cảnh Ca thấy thế: "Anh Thiệu cũng có hứng ghê."

Vậy mà chịu tới tham gia chương trình thực tế.

Thiệu Trăn: "Mấy cậu cũng không kém."

Bên này bắt đầu dọn dẹp, công ty đã sắp xếp cho nhân viên đi tắm suối nước nóng, bởi vì chuyện ở đây không tiện để người ngoài nghe.

Chẳng bao lâu, xung quanh dần yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.

Nếu gặp Thiệu Trăn trên bàn đàm phán chắc chắn sẽ không thể là cảnh tượng như thế. Nhưng giờ phút này lại khác, Sở Dịch Lan nói chuyện với anh ta cũng rất khách sáo.

Hai mươi phút sau, Tôn Bỉnh Hách lái xe tới.

Dương Bân bước xuống từ ghế phụ.

Phùng Duyệt Sơn hét to: "Mau tới đây! Để dành cho hai người nửa con tôm hùm Úc nè!"

"Hay cậu ăn luôn nửa còn lại đi." Tôn Bỉnh Hách cười khẽ.

Tuy chương trình cũng "lên xuống nhấp nhô" nhưng chuyện Tôn Bỉnh Hách lo lắng đều không xảy ra, cho nên tâm trạng hắn rất tốt.

"Xem kìa, trợ lý Tôn lại nhỏ mọn rồi." Phùng Duyệt Sơn lầm bầm.

"Bắt lấy nè!" Thẩm Liên hô một tiếng, ném một thứ qua.

Tôn Bỉnh Hách phản xạ giơ tay bắt lấy mới phát hiện là một chai bia ướp lạnh. Đã đến giờ tan làm nên có thể thả lòng rồi, thế là hắn dí lon bia lên mặt Dương Bân.

Dương Bân bất đắc dĩ, giơ tay lấy đi.

"Muốn ăn gì thì tự nướng nhé." Từ Cảnh Ca nói.

Tôn Bỉnh Hách lấy một xiên mực nướng, rồi nhìn sang bàn đặt đồ ăn bên cạnh: "Anh à, xem có hàu sống không?"

"Ây da." Phùng Duyệt Sơn ê răng không chịu được, hớn ha hớn hở học theo Tôn Bỉnh Hách: "Anh à~"

Trợ lý Tôn cầm que xiên xông tới.

Trần Mộc đứng dậy: "Thôi mà, có gì nói đàng hoàng trước đã."

Hoàng Quý Phi phấn khích tột độ, cắn được rồi! Ngọt!

Thẩm Liên nghe tiếng cười đùa rộn rã bên tai, ngoảnh đầu nhìn ra phía sau. Nơi đó loáng thoáng bóng đá ngầm nhấp nhô, tiếng sóng dịu dàng thay nhau vỗ về.

"Em đang nhìn gì vậy?" Sở Dịch Lan hỏi.

Thẩm Liên nhẹ giọng: "Không có gì."

Y quay đầu lại, hơi thở phớt qua cánh mũi Sở Dịch Lan, ánh mắt hết sức dịu dàng.

Hiện giờ, mọi thứ đều tốt đẹp, y đã tìm thấy ý nghĩa trọn vẹn của việc mình đến thế giới này.

Người yêu bình an, vài ba tri kỉ, bạn bè thường gặp mặt ăn uống, niềm vui và sự tự do nơi nhân thế mãi mãi hiện hữu nơi đây.

Thẩm Liên nghĩ đến đây, tự khui một chai bia.

Gần đây y đã kiểm tra sức khỏe vài lần đều có kết quả tốt, Sở Dịch Lan phát hiện y trào dâng cảm xúc cho nên hiếm khi không cản lại.

Trần Mộc thấy vậy, nở nụ cười: "Anh muốn uống bia à?"

"Ừ." Thẩm Liên cảm thán: "Nào, chúc cho tôi và Sở Dịch Lan mãi mãi dài lâu."

Từ Cảnh Ca: "?"

"Hai người dài lâu còn muốn tụi này chúc hả?"

"Đùa thôi." Thẩm Liên nghiêm túc lại: "Chúc chúng ta đều dài lâu."

Mọi nỗ lực, thành công, hạnh phúc, thật dài thật lâu.

Cùng nhau nâng ly, chúc nhiệt huyết không đổi, dù tháng năm trôi qua vẫn mãi rực rỡ thanh xuân.

-HẾT TRUYỆN-

Bình Luận (0)
Comment