Trời Không Tác Hợp

Chương 36

Chương 36: Tự tung tự tác

Chiều tối ngày thứ hai, bầu bạn cùng ánh chiều tà, cả đường cười nói hát ca, tất cả giáo viên học sinh khối 11 tham gia chuyến du lịch quay về Ninh Thành. Chuyến du lịch nghiên cứu học tập kết thúc, cuộc sống quay về quỹ đạo.

Ngày đầu tiên đi dạy sau khi trở về trường học, trong văn phòng giáo viên khối 11 sau giờ giám sát tập thể dục trước thời gian lên lớp, mấy giáo viên vẫn còn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi trạng thái của chuyến du lịch, đang kể lại những điều thú vị trong chuyến đi với những giáo viên không tham gia.

Mạnh Vãn Tế ngồi trước bàn làm việc viết tài liệu, thỉnh thoảng đáp lại họ đôi ba câu, ánh mắt khó tránh liếc nhìn tới bàn làm việc của Thịnh Cẩn Thư ở góc nghiêng đối diện.

Thịnh Cẩn Thư không có mặt, ban nãy trước khi xuống dưới giám sát tập thể dục cũng không gặp được cô ấy.


Đã đi dạy rồi sao? Mạnh Vãn Tế đang cảm thấy kì quái, đột nhiên trong văn phòng vang lên tiếng ngạc nhiên không hẹn mà gặp của đồng nghiệp: "Oa! Cô Thịnh..."

Mạnh Vãn Tế vô thức quay đầu theo về phía cửa, nhìn thấy Thịnh Cẩn Thư mặc váy ngắn, bên ngoài khoác chiếc áo măng tô rộng, ôm theo một bó hoa hồng trắng xanh được gói tỉ mỉ, đẹp đẽ khiến người ta muốn hái xuống, ánh mắt phơi phới như gió xuân đi vào văn phòng.

Dịch Hàm không đi rót nước nữa, hỏi thẳng: "Đây lại là người theo đuổi may mắn nào thế?"

Sau khi khai giảng, vô số bó hoa được gửi tới phòng thường trực của trường yêu cầu Thịnh Cẩn Thư tới nhận, nhưng số lần có thể khiến Thịnh Cẩn Thư tới phòng thường trực kí tên nhận hoa lại rất ít ỏi.

Ánh mắt của mọi người dần dần hóng hớt.

Thịnh Cẩn Thư tự nhiên nói: "Đoán nhầm rồi." Cô ấy chuyển hướng, trong ánh mắt im lặng của Mạnh Vãn Tế, đi tới bên bàn làm việc của cô, đặt bó hoa ngay ngắn lên bàn làm việc của Mạnh Vãn Tế: "Của cô Tiểu Mạnh."


Cô ấy làm như không có chuyện gì: "Tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh, nhìn thấy có hoa của cô Tiểu Mạnh, thuận tiện giúp cô Tiểu Mạnh mang lên đây."

"Oa! Đây là ai thế? Cô Mạnh có tình huống gì à?" Đối tượng ngưỡng mộ của mọi người nhanh chóng thay đổi, hóng hớt nhiệt tình càng cao.

Phải biết nhậm chức đã nhiều năm như thế, vì vướng bận gia thế và tính cách của Mạnh Vãn Tế, nam giáo viên độc thân cùng các giáo viên lấy chuyện hóng hớt làm vui đều có lòng nhưng không có gan, những tin đồn liên quan tới Mạnh Vãn Tế, nghe được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cơ thể Mạnh Vãn Tế cứng lại, giả vờ trấn tĩnh dùng ánh mắt hỏi Thịnh Cẩn Thư.

Thịnh Cẩn Thư giảo hoạt chớp mắt với cô.

Mạnh Vãn Tế nhanh chóng xác định.

Người phụ này, thật sự quá to gan, quá tự tung tự tác.


Trái tim Mạnh Vãn Tế như hươu chạy loạn, vui vẻ cùng căng thẳng cất giấu trong cơ thể lan tràn ra ngoài, bỗng dưng không biết nên trả lời câu hỏi của đồng nghiệp thế nào.

Thịnh Cẩn Thư lại giống như người ngoài cuộc, còn châm dầu vào lửa: "Tình huống gì thế hả cô Tiểu Mạnh? Có thiệp này, mở ra xem thử đi?"

Ánh mắt quá nửa người trong văn phòng cũng rơi trên tấm thiệp nhỏ kẹp trong bó hoa theo lời của Thịnh Cẩn Thư.

Mạnh Vãn Tế cắn môi, như phiền muộn như không lườm Thịnh Cẩn Thư một cái, cứng ngắc đưa tay ra mở thiệp.

Trên thiệp không có kí tên, chỉ viết: "Bảy giờ tối thứ sáu, gặp ở nhà hàng 1971 Minh Thạch?"

Thịnh Cẩn Thư dựa lên bàn làm việc của Mạnh Vãn Tế, trêu đùa giống như bản thân không liên quan tới sự việc: "Hẹn cô Tiểu Mạnh ăn cơm này..."

Hai vành tai của Mạnh Vãn Tế bắt đầu nóng lên, có một loại cảm giác xấu hổ khi cùng Thịnh Cẩn Thư "đưa đẩy" trước vô số con mắt. Cô dùng ánh mắt cảnh cáo Thịnh Cẩn Thư, đè xuống vui vẻ, giả vờ trấn tĩnh: "Không đi được."
Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Sao thế?"

Mạnh Vãn Tế đáp: "Thứ sáu có kế hoạch rồi."

Thịnh Cẩn Thư đáp: "Vậy đổi sang hôm sau đi, tôi đoán người ta cũng sẽ không để ý đâu."

Hai người chơi trò câu đố, đột nhiên quần chúng hóng hớt nhiệt tình Dịch Hàm chen một câu: "Đúng rồi, nếu có thành ý, để anh ta đợi một ngày thì đã sao nào."

Giáo viên khác phụ họa: "Đúng, để anh ta đợi một chút, cũng đừng để anh ta theo đuổi được một cách quá dễ dàng."

Mạnh Vãn Tế bật cười. Những người này biết gì mà đợi một chút chứ?

Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư dịu dàng chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế.

Đôi môi Mạnh Vãn Tế động đậy, cuối cùng không tiếp tục phủ quyết, ngầm thừa nhận.

Nụ cười của Thịnh Cẩn Thư chầm chậm nở rộ.

Chiều tối thứ sáu, tiết cuối cùng Mạnh Vãn Tế không có tiết dạy, sau khi thay nước cho bó hồng trắng xanh trên bàn làm việc xong, cô rời khỏi Ngoại ngữ Ninh Thành sớm hơn một chút, ngồi xe của Mạnh Sơ Dương cùng về nhà họ Mạnh.
Gia đình họ Mạnh có qua lại với mấy đời nhà họ Hứa, nhân dịp con trai cả nhà họ Hứa mới du học nước ngoài quay về, Mạnh Sĩ Bồi mời cả gia đình tới nhà ăn cơm. Trì Diệp cũng ở nhà, Mạnh Sĩ Bồi bảo Mạnh Vãn Tế và Mạnh Sơ Dương đặc biệt về nhà một chuyến, bề ngoài là biểu thị tôn trọng, thực tế là hai người con trai nhà họ Hứa xấp xỉ tuổi tác với bọn họ, biết gốc biết rễ, ông có ý muốn để mấy người trẻ tuổi tiếp xúc ở chung với nhau nhiều một chút.

Mạnh Sơ Dương có chút bất mãn, vừa lái xe vừa ca thán: "Nói rất quang minh chính đại, hết lễ nghĩa này tới đạo lí khác, nói trắng ra cũng chẳng qua là bảo chúng ta về nhà xem mắt đúng không?"

Mạnh Vãn Tế đã quen, khẽ an ủi: "Không thích thì làm như không biết. Chúng ta chỉ về ăn bữa cơm thôi."

Mạnh Sơ Dương bất lực: "Chị... chắc chắn bố lại muốn giục chị." Dù sao bản thân vẫn ổn, nếu bản thân không thích, cho dù ông trời có tới Mạnh Sơ Dương cũng không quan tâm.
Trái tim Mạnh Vãn Tế phủ lên một đám mây mù âm u.

Cô tránh nặng tìm nhẹ: "Còn có Trì Diệp nữa."

Mạnh Sơ Dương ngẩn ra giây lát, đột nhiên vui vẻ, cười ha ha: "Cuối cùng chị ta cũng không thoát khỏi niềm đau này rồi."

Mạnh Vãn Tế mắng cô ấy: "Đừng nói như thế."

Ý cười của Mạnh Sơ Dương không nhạt đi, chu môi ra, hừ hừ xác nhận không nói nữa.

Quả thật Mạnh Sơ Dương cảm thấy phiền phức vì Trì Diệp. Bình tĩnh nghĩ lại, thật ra ngay từ ban đầu Trì Diệp cũng không có gì không tốt với cô ấy, nhưng không biết vì người kia cảm thấy cô ấy không đủ nhiệt tình, hay là cô ấy có làm gì khiến người kia không vui, không bao lâu sau, Trì Diệp liền bắt đầu không nóng không lạnh, tính khí thất thường với Mạnh Sơ Dương. Có mấy lần quả thật tức không chịu nổi, Mạnh Sơ Dương tìm Lý Nguyên Thục tố cáo, kết quả Lý Nguyên Thục căn bản không tin cô ấy. Trước mặt Lý Nguyên Thục, Trì Diệp chỉ là một con cừu nhỏ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí chịu đủ giày vò, Mạnh Sơ Dương mới là con sói xám lớn.
Tức chết cô ấy mà.

May mà bố vẫn chưa hoàn toàn mất đi lí trí, vẫn còn biết lí lẽ công bằng.

Giờ cao điểm tan làm, trên đường kẹt xe, bốn mươi phút sau, phố đã lên đèn, hai người mới chậm chạp tới được nhà họ Mạnh.

Người nhà họ Hứa đã tới, Mạnh Sĩ Bồi, Lý Nguyên Thục, Trì Diệp đang ở đại sảnh tiếp đãi, Mạnh Vãn Tế và Mạnh Sơ Dương vào nhà, sau khi lịch sự khách sáo chào hỏi mọi người, liền ngồi ở một phía xa xa, yên lặng tiếp đãi, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.

Nhưng không biết là Mạnh Sĩ Bồi rất hài lòng với cậu con trai cả nhà họ Hứa hay vì điều gì khác, luôn miệng nhắc tới Mạnh Vãn Tế, so sánh liên hệ Mạnh Vãn Tế với cậu cả nhà họ Hứa.

Sắc mặt Lý Nguyên Thục và Trì Diệp không quá tốt, Mạnh Vãn Tế biết ý, tìm cớ nói có chuyện đột xuất phải xử lí, ra ngoài gọi điện thoại, sau đó tránh vào trong phòng.
Mười lăm phút sau, bắt đầu cơm tối, cô mới lại xuống nhà.

Một bữa cơm tối, bề ngoài chủ khách ăn uống rất vui vẻ. Mạnh Vãn Tế chỉ ăn món gần mình nhất, không ăn no, Trì Diệp càng ăn càng im ắng, còn về hai cậu con trai nhà họ Hứa liên tục được hai bên phụ huynh chăm sóc ở phía đối diện ăn có ngon miệng không, Mạnh Vãn Tế cũng không biết.

Cả quá trình, chỉ có khi chào hỏi lúc mới đầu, cô mới nhìn đối phương một cái.

Cơm no rượu say, bữa cơm đi tới hồi kết, nhà họ Hứa xin cáo từ, nhà họ Mạnh tiễn khách. Hai bên phụ huynh nói sau này đám tiểu bối vẫn nên qua lại nhiều, liên lạc nhiều, Mạnh Vãn Tế phát hiện phía đối diện có một ánh mắt rơi trên người mình, liền rũ mắt xuống, giả vờ không phát hiện.

Mạnh Sĩ Bồi tiếp khách xong liền quay về phòng sách nghỉ ngơi chốc lát, điểm danh bảo Mạnh Vãn Tế cùng lên nhà nói chuyện.
Mạnh Vãn Tế theo vào phòng, Mạnh Sĩ Bồi vừa ngồi xuống liền cười hỏi: "Hứa Chiếu Chính thế nào?"

Động tác muốn ngồi xuống của Mạnh Vãn Tế thoáng khựng lại, chậm mất hai giây mới trả lời: "Rất tốt ạ."

Dáng vẻ Mạnh Sĩ Bồi rất hài lòng, nói: "Dáng vẻ cũng là nhân tài, nói năng không tệ, học vấn cùng gia thế cũng rất xuất sắc, bố cảm thấy anh chàng trẻ tuổi này rất có triển vọng. Tiểu Tế này, bố giúp con và cậu ấy làm quen với nhau, con có ý kiến gì không?"

Thần kinh của Mạnh Vãn Tế căng chặt.

Chuyện gì tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Mạnh Vãn Tế biết chỉ cần cô gật đầu một cái giống như thường ngày, kết bạn Wechat nói chuyện đôi câu với đối phương, gặp mặt một đôi lần, sau đó nói không thích hợp, cuối cùng sẽ không có chuyện gì nữa.

Nhưng lần này, cô không thể làm động tác gật đầu ấy.
Trong đầu Mạnh Vãn Tế toàn là khuôn mặt phong tình, ánh mắt mang theo nụ cười của Thịnh Cẩn Thư, còn cả đêm đó, Thịnh Cẩn Thư ôm cô, hôn cô, mặt mày dịu dàng diễm lệ.

Thịnh Cẩn Thư đã từng nói cô ấy thích cô.

Thịnh Cẩn Thư nói cô ấy có thể đợi cô.

Thịnh Cẩn Thư còn nói cô không cần phải lúc nào cũng ngụy trang, có thể làm chính mình.

Mạnh Vãn Tế vô thức nắm chặt tay, nhìn về phía Mạnh Sĩ Bồi.

Chờ đợi cùng hiền từ ngập trong mắt Mạnh Sĩ Bồi.

Cổ họng Mạnh Vãn Tế động đậy, cuối cùng nặn ra một câu, nói: "Bố, con... không muốn."

Đây là lần đầu tiên cô từ chối lời giới thiệu của Mạnh Sĩ Bồi, còn là người đích thân Mạnh Sĩ Bồi giới thiệu.

Ý cười của Mạnh Sĩ Bồi nhạt đi.

Ông chăm chú nhìn Mạnh Vãn Tế, ánh mắt trầm xuống, không vui hỏi: "Có phải con sợ mẹ con và Trì Diệp không vui đúng không?"
Ông nhìn ra Trì Diệp cũng rất tán thưởng cậu trai kia. Nhưng rõ ràng cậu trai đó thích Mạnh Vãn Tế hơn, từ sau khi Mạnh Vãn Tế vào nhà, ánh mắt của cậu trai ấy đã không còn đặt lên người Trì Diệp.

Mạnh Vãn Tế khó khăn đáp: "Không phải ạ."

"Vậy thì tại sao?" Mạnh Sĩ Bồi gạn hỏi.

Lồng ngực Mạnh Vãn Tế như có gánh nặng nghìn cân, không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Sĩ Bồi.

Mạnh Sĩ Bồi nghiêm giọng gọi cô: "Tiểu Tế, con ngẩng đầu lên nhìn bố."

Khớp tay của Mạnh Vãn Tế nắm tới đau đớn, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn về phía ông. Cổ họng không ngừng nuốt xuống, cuối cùng cô nói ra lời từ chối: "Bố... hiện tại con vẫn chưa chuẩn bị xong, hai năm này, con không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương."

Mạnh Sĩ Bồi nuối tiếc nhìn cô.

Mạnh Vãn Tế ngồi thẳng lưng, không động đậy, giống như đang chờ đợi phán quyết.
Đáy lòng Mạnh Sĩ Bồi đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng cùng phiền muộn.

Hà tất phải như thế?

Từ trước tới giờ, con bé đều dùng tâm trạng như thế cưỡng ép bản thân tiếp nhận những lời giới thiệu xem mắt sao?

Ánh mắt ông ngưng trệ, rất lâu sau, nặng nề thở dài một tiếng, nói: "Bố giới thiệu đối tượng cho con cũng chỉ hi vọng con có thể sớm tìm được người mình thích, quãng đời còn lại, có thêm một người để nương tựa, có thêm một người thương con yêu con."

"Bố tưởng rằng sớm một chút, cơ hội lựa chọn sẽ nhiều hơn một chút."

"Nhưng bây giờ suy nghĩ của người trẻ các con ấy à, thế hệ già nua như chúng ta không hiểu được, nhìn cũng không thấu. Nếu con thật sự vẫn chưa nghĩ tới, thật sự vẫn chưa chuẩn bị xong, vậy bố cũng không miễn cưỡng con."

Tuy ông thất vọng, nhưng không cưỡng ép, chỉ tưởng rằng Mạnh Vãn Tế không thích hình thức xem mắt này, cũng có thể, chỉ là chưa gặp được đúng người kia.
Lồng ngực Mạnh Vãn Tế chua xót, nói: "Con xin lỗi."

Mạnh Sĩ Bồi trầm mặt: "Xin lỗi chuyện gì?" Ông nhăn mày: "Những lời con vừa nói ban nãy, bố nghe xong chỉ là có chút thất vọng. Nhưng câu xin lỗi này của con, lại khiến bố thật sự có chút tức giận."

Mi mắt Mạnh Vãn Tế rung động, không biết làm sao.

Mạnh Sĩ Bồi lại sinh ra cảm giác yêu thương.

"Con đấy." Ông thở dài, không biết nói gì với cô mới tốt. Tính cách quá khiêm tốn quá hiểu chuyện của Mạnh Vãn Tế, nếu có thể dung hòa một chút với tính cách vô cùng dữ dội của Mạnh Sơ Dương thì thật tốt.

Ông không nhiều lời, bỏ qua chủ đề này, nói tới chuyện khác với Mạnh Vãn Tế.

Chín rưỡi, Mạnh Sĩ Bồi phải lên chuyến bay tối đi công tác, Mạnh Vãn Tế tiễn ông ra cổng, sau đó cũng tìm lí do tự bắt xe về trường học.

Mạnh Vãn Tế ra khỏi ngôi nhà rộng lớn của nhà họ Mạnh, cơn gió mang theo hơi lạnh trong sân nhà phả tới, trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng lại có một cảm giác như vừa nhảy khỏi mặt nước, thở phào một hơi.
Thì ra có những chuyện, việc khó khăn nhất chính là tìm được dũng cảm.

Cô đi về phía cổng, tay nắm lấy cổ áo sơ mi, nghĩ về ánh mắt Thịnh Cẩn Thư nhìn bản thân mặc xường xám, chầm chậm cởi ra một cúc áo.

Bước chân càng đi càng nhanh, càng đi càng nhẹ bẫng.

Bụi bặm bị cuộn lên đang nhảy nhót trong gió.

Bình Luận (0)
Comment