Chương 49: Đàn chị
Ngay tới cả Thịnh Cẩn Thư đã quen cợt nhả, lúc này cũng cảm nhận được một phen lúng túng. Cô ấy rút tay đang thò vào trong quần áo trên eo Mạnh Vãn Tế ra, cả người chặn lấy nửa người Mạnh Vãn Tế, cố tỏ vẻ bình tĩnh, không biết làm sao hỏi: "Bà ngoại, Chi Chi, sao hai người mở cửa không có tiếng thế?"
Em họ Phương Tiểu Chi còn lúng túng hơn Thịnh Cẩn Thư, ấp a ấp úng: "Là... là do hai người quá... quá nhập tâm đấy chứ."
Mạnh Vãn Tế: "..." Đầu óc cô trở nên trống rỗng, tưởng rằng sắp phải đón lấy một cơn bão táp mưa sa. Sợ hãi trùm lên xấu hổ, cô giữ lấy cổ áo nhảy xuống bàn, đứng bên cạnh Thịnh Cẩn Thư, vành tai đỏ như nhỏ máu, nhưng khuôn mặt lại trắng bệch.
Mạnh Vãn Tế nghĩ, cho dù thế nào, cô đều sẽ cùng Thịnh Cẩn Thư đối mặt.
Không ngờ, bà ngoại của Thịnh Cẩn Thư bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng. Bà kéo lấy tay Phương Tiểu Chi, nhắc nhở: "Chúng ta xuống dưới đợi chị."
Trước khi quay người, Mạnh Vãn Tế hoang mang nhìn thấy bà mỉm cười gật đầu với bản thân.
Cô được quan tâm mà sợ hãi, hoảng hốt nhấc lên một nụ cười cứng nhắc, ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư đã trấn tĩnh lại, cô ấy làm như không có chuyện gì, chỉnh sửa quần áo cho Mạnh Vãn Tế, cười híp mắt: "Làm thế nào đây? Tiểu Tế của chúng ta mất sạch ấn tượng đầu tiên trước mặt bà ngoại rồi."
Mạnh Vãn Tế: "..."
Sao chị ấy còn tâm trạng để nói mỉa vậy chứ?
Mạnh Vãn Tế vừa xấu hổ vừa phiền muộn, đánh lên tay Thịnh Cẩn Thư, nhíu mày hỏi: "Không sao chứ?"
Thịnh Cẩn Thư vuốt tóc cô, cong mắt cười lên: "Không sao."
"Chị đã nói với mọi người rồi."
Mạnh Vãn Tế bất ngờ, mừng rỡ nuốt trọn tâm can.
Thịnh Cẩn Thư nắm lấy tay cô, nói: "Đi thôi, xuống nhà nào."
Cảm giác an toàn truyền tới từ nhiệt độ bàn tay nắm lấy bàn tay, Mạnh Vãn Tế thả lỏng, cảm giác xấu hổ vô tri vô giác trào lên.
Đã bị nhìn thấy bao nhiêu rồi?
Bà sẽ nghĩ thế nào về cô? Mùng Một Tết không ở nhà tiếp đãi người thân bạn bè, lại chạy tới nhà người yêu làm chuyện xấu hổ ngay giữa ban ngày ban mặt, có phải rất không đứng đắn, rất không ra thể thống gì không?
Mạnh Vãn Tế ước gì có cái lỗ cho bản thân chui xuống, nhưng không thể không cố gắng bình tĩnh xuống nhà. Còn không tiện để Thịnh Cẩn Thư nắm tay, Mạnh Vãn Tế giả vờ làm dáng vẻ như có chuyện gì xảy ra, cười rất dịu dàng, đứng đoan trang, vô cùng lịch sự. Chỉ có hai má ửng hồng thấp thoáng lộ ra cảm xúc xấu hổ của cô mà thôi.
Thịnh Cẩn Thư đường đường chính chính: "Bà ngoại, em họ, đây là bạn gái cháu, Mạnh Vãn Tế."
Mạnh Vãn Tế dùng âm thanh dịu dàng nhất để chào hỏi: "Chúc mừng năm mới bà, chúc mừng năm mới em."
Bà ngoại ngồi trên ghế sô-pha, đánh giá cô, hiền từ đáp lời: "Tốt tốt tốt, chúc mừng năm mới."
Tuy tối qua nghe nói là con gái, bà đã rất ngạc nhiên, thời điểm gặp mặt hôm nay cũng không quá thích hợp, nhưng bà vẫn thích cô gái này.
Những người bà đã gặp nhiều vô kể, chỉ nhìn mấy cái là có thể nhận ra cô gái này là một cô gái tốt. Cách đi đứng, ánh mắt, thái độ lễ nghi của Mạnh Vãn Tế đều toát lên nội hàm cùng khí chất mà không cần nói nhiều lời. Tự nhiên chín chắn, điềm tĩnh cẩn thận, vừa hay tương phản hoàn toàn với vẻ bề ngoài của cháu gái bà.
Nhìn rất chân thực.
Bà trách móc Thịnh Cẩn Thư: "Cháu cũng không nói trước với bà một tiếng, nếu bà không mang lì xì thì phải làm sao?"
Thịnh Cẩn Thư vô tội: "Bà ngoại, sao bà còn có thể trách ngược lại cháu chứ, bà cũng không nói với cháu bà sẽ tới mà."
Phương Tiểu Chi cười hi hi: "Ai bảo chị họ không trả lời tin nhắn của em?"
Tối qua trước mặt các anh chị em họ, Thịnh Cẩn Thư huênh hoang gọi điện thoại mật ngọt yêu đương, sau đó vội vội vàng vàng ra ngoài đi dỗ người. Ai cũng hiếu kì xem dáng vẻ đối phương thế nào lại có thể khiến Thịnh Cẩn Thư tu tâm dưỡng tính, hiện tại vẫn chưa gặp được người thật, thế là liền cân nhắc phái Phương Tiểu Chi, người trẻ tuổi nhất, tới nghe ngóng tin tức.
Không ngờ bà ngoại lại nghe theo, thay đổi chóng mặt như trẻ con muốn đi cùng.
Bà ngoại đưa tay ra, Phương Tiểu Chi liền lập tức phối hợp, rút bao lì xì đỏ đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho bà.
Một tay bà ngoại nhận lấy, một tay kéo lấy tay Mạnh Vãn Tế. Mạnh Vãn Tế nhanh chóng lịch sự tiến lại gần, ngồi xổm xuống.
Bà ngoại ung dung, cúi xuống nhìn Mạnh Vãn Tế, hiền từ trong mắt càng thêm nồng.
"Một chút quà gặp mặt, coi như câu chúc may mắn." Bà đặt lì xì vào trong tay Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế ấm lòng, nhưng không dám nhận.
Cô miệng định từ chối, bà ngoại đã ngắt lời cô: "Câu chúc may mắn này không thể không nhận đâu nhé."
Mạnh Vãn Tế cắn môi, trong mắt có ngượng ngùng, không từ chối đáp lại: "Vậy... cháu cảm ơn bà."
Bà ngoại vui vẻ nở nụ cười tươi, kéo lấy tay Mạnh Vãn Tế để cô ngồi xuống bên cạnh, "Cháu và Tiểu Cẩn quen nhau thế nào?" Bà hỏi chuyện.
Thịnh Cẩn Thư biết bà ngoại có thể tiếp nhận, nhưng nhìn bà ngoại tiếp nhận thoải mái như thế, trong lòng cũng vui vẻ theo Mạnh Vãn Tế.
"Bà ngoại, bà điều tra hộ khẩu ạ?" Cô ấy ngồi xuống cạnh Mạnh Vãn Tế bất mãn.
Bà ngoại tủi thân: "Hỏi một câu cũng không được sao?"
Mạnh Vãn Tế vội vàng tiếp lời: "Thưa bà, cháu và... cháu và Cẩn Thư là đồng nghiệp ạ."
Đây là lần đầu tiên Thịnh Cẩn Thư thấy Mạnh Vãn Tế không gọi cả họ cả tên mình khi ở dưới giường, nghe mà có mấy phần nóng tai.
Cô ấy trêu đùa cô: "Không gọi đàn chị à?"
Mạnh Vãn Tế đỏ mắt, muốn mắng Thịnh Cẩn Thư nhưng lại không tiện, chỉ có thể chịu thiệt.
"Trước kia chúng cháu học chung trường cấp ba, chị ấy học trước cháu một khóa."
"Ái chà, còn là thanh mai trúc mã à, biết rõ đầu đuôi ngọn ngành." Bà ngoại càng thêm hài lòng.
Mạnh Vãn Tế còn muốn giải thích, lò nướng trong bếp tít một tiếng, tỏa ra mùi hương thơm ngát của món cá nướng.
Cuối cùng hai người nhớ ra còn có con cá đang chờ được ăn.
"Cá chín rồi." Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Bà ngoại, Chi Chi, hai người ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm không?"
"Tiểu Tế nấu."
Bà ngoại và Phương Tiểu Chi đều đã ăn ở nhà, vốn dĩ không muốn ăn, nhưng vừa nghe là do Mạnh Vãn Tế nấu, đều nổi hứng, gật đầu đáp có.
Bốn người di chuyển tới nhà ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Bà ngoại là người thân thiện, Phương Tiểu Chi cũng rất hoạt bát, cầm đũa lên liền bị chinh phục bởi tay nghề nấu nướng của Mạnh Vãn Tế. Cả bữa cơm, bốn người càng ăn càng thả lỏng, nói cười vui vẻ.
Khi muốn bật thêm chai đồ uống nữa, người nhà gọi điện tới, nói có đồng nghiệp trước kia của bà ngoại tới nhà thăm hỏi, Phương Tiểu Chi và bà ngoại không thể không nhanh chóng về nhà.
Tiễn bà ngoại và Phương Tiểu Chi ra cổng, bà ngoại mời Mạnh Vãn Tế: "Hai ngày nữa tới nhà bà chơi, bà cho cháu nếm thử tay nghề của bà."
Mạnh Vãn Tế không biết Thịnh Cẩn Thư có tiện hay không, không tiện đồng ý ngay, Thịnh Cẩn Thư giúp cô trả lời: "Nếu thời gian của hai chúng cháu tiện thì sẽ tới, được không ạ?"
"Được được được." Bà ngoại hài lòng thỏa mãn lên xe.
Phương Tiểu Chi nũng nịu: "Chị họ, đường này nhỏ quá, chị giúp em lùi xe ra ngoài được không?"
Thịnh Cẩn Thư ghét bỏ, cốc lên đầu cô nàng: "Kĩ thuật lái xe của em mà cũng có mặt mũi ra đường hả." Nhưng vẫn đưa tay ra mở cửa ghế lái.
Phương Tiểu Chi đứng bên Mạnh Vãn Tế, lén lút hỏi Mạnh Vãn Tế: "Chị, tới ngày mồng tám chị có thể giữ chị họ lại không?"
"Ừm."
"Hôm qua em vô tình nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm chat của chị ấy, bạn bè trong nhóm ấy nói mồng tám sẽ đi đua xe. Em hỏi chị họ, chị ấy nói chị ấy không đi, nhưng em vẫn không yên tâm, những người kia toàn chơi trò khùng điên thôi."
Trái tim Mạnh Vãn Tế trầm xuống, nhớ tới những bức ảnh đua xe, nhảy dù, lướt sóng mà bản thân từng nhìn thấy trên trang cá nhân của Thịnh Cẩn Thư.
Không có trò nào không nguy hiểm.
Mạnh Vãn Tế không trả lời. Thịnh Cẩn Thư lùi xe xong, bước xuống: "Ra đường cái lái chậm chút đấy."
Cô ấy dặn dò Phương Tiểu Chi, Phương Tiểu Chi không tiện nói thêm, cuối cùng nhìn Mạnh Vãn Tế một cái, vẫy tay lên xe.
Chiếc xe dần xa, rẽ ở ngã rẽ, biến mất không thấy tăm hơi, Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư quay về biệt thư dọn dẹp bát đũa.
Thịnh Cẩn Thư tự giác: "Em đừng động vào, để chị rửa."
Mạnh Vãn Tế chần chừ, Thịnh Cẩn Thư đưa tạp dề cho cô, biểu thị Mạnh Vãn Tế đeo giúp bản thân: "Em đã nấu cơm rồi."
Mạnh Vãn Tế bật cười, cho Thịnh Cẩn Thư cơ hội biểu hiện. Cô giúp cô ấy mặc tạp dề, khẽ ngửa cằm giúp cô ấy thắt dây trên cổ.
Thịnh Cẩn Thư ngậm lấy cằm cô, tự nhiên hỏi: "Chi Chi lén la lén lút nói lời đâm thọc gì với em thế?"
Bàn tay thắt nút của Mạnh Vãn Tế khẽ khựng lại, nhanh chóng thắt xong, lùi đi, thẳng thắn nói: "Cô bé bảo em giữ chị lại không cho chị đi đua xe."
Thịnh Cẩn Thư bật cười: "Con bé này, vốn chị cũng không định đi."
"Không muốn chơi à?"
"Ừm."
"Tại sao?"
"Chị là công dân tốt tuân thủ pháp luật."
Mạnh Vãn Tế mỉm cười: "Vậy nhảy dù lướt sóng thì sao?"
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày, ý cười càng sâu, vòng lấy eo Mạnh Vãn Tế: "Em nghiên cứu trang cá nhân của chị nghiêm túc quá."
Bụng của Mạnh Vãn Tế dính lên Thịnh Cẩn Thư, mất tự nhiên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thịnh Cẩn Thư giải thích: "Giữ trái tim kính nể, thật ra cũng không nguy hiểm tới vậy. Nhưng nếu em không thích, thì chị không chơi nữa."
Thật ra cô ấy cũng không thích tới thế. Chỉ là cuộc đời vô vị, quá khó để vui vẻ, đau khổ quá nhiều, nhưng nguy hiểm và kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại có thể dễ dàng thức tỉnh cảm giác của con người về hiện thực bản thân đang sống.
Ánh mắt của Mạnh Vãn Tế trở nên dịu dàng. Cô thật sự lo lắng, nhưng sự nhường nhịn của Thịnh Cẩn Thư cho cô cảm giác yên lòng không thôi.
Cô cũng nhường một bước: "Trước kia em cũng rất muốn chơi bungee."
Thịnh Cẩn Thư cười: "Không nhìn ra đấy. Vậy sao không chơi?"
"Vẫn luôn thiếu một chút dũng khí."
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư mang theo vẻ chiều chuộng, còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Vãn Tế đã hỏi: "Mà hình như bà ngoại và em họ không ngạc nhiên nhỉ?"
Cả ngày hôm nay có cảm giác như đang nằm mơ.
Thịnh Cẩn Thư nói: "Vì người anh họ lớn tuổi nhất của chị, mười năm trước từng dẫn bạn trai về nhà cho mọi người gặp mặt."
Mạnh Vãn Tế: "..."
"Lúc đó cũng bình tĩnh vậy sao?"
Thịnh Cẩn Thư phủ nhận: "Không phải. Bác chị đánh gãy hai cái chổi, suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh ấy."
Trong lòng Mạnh Vãn Tế sửng sốt: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh họ tìm đến mẹ chị, người mà bà ngoại và bác trai chị nuông chiều nhất, nài nỉ van xin. Mẹ chị vẫn luôn làm người trung gian giảng hòa, vừa dọa con trẻ yêu đương không có sự ủng hộ của người nhà rất dễ bị trầm cảm, vừa bảo anh họ chị dùng khổ nhục kế, nên bà ngoại, bác trai, bác gái đều bị dọa chết khiếp, quan hệ cũng dần dần hòa hoãn lại."
"Rồi sau này, mọi người thấy cuộc sống của anh họ chị thật sự rất tốt, cộng thêm sự ra đi của mẹ chị, nên cũng thông suốt, cảm thấy con cái sống vui vẻ là được."
Mạnh Vãn Tế cũng coi như hiểu được tính cách bất kham của Thịnh Cẩn Thư được di truyền từ ai.
Thịnh Cẩn Thư thuận đà đào hố: "Nên là, mùng ba có muốn tới nhà bác ăn cơm cùng chị không? Em có sắp xếp gì không?"
Mạnh Vãn Tế không giấu giếm: "Không.. Em có thể ở tới mồng năm."
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư sáng lên, biết rõ còn cố hỏi: "Vậy chúng ta có thể đón lễ Tình nhân không?"
Lễ Tình nhân rơi vào mồng bốn, cô ấy khó mà không nghi ngờ Mạnh Vãn Tế đặc biệt ở lại.
Mạnh Vãn Tế nóng mặt, không nhìn Thịnh Cẩn Thư, trong lòng chờ đợi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: "Chị muốn đón thì có thể đón."
Thịnh Cẩn Thư nhỏ tiếng cười lên. Cô ấy hôn Mạnh Vãn Tế một cái, không vạch trần, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.
Mùng ba, hai người cùng nhau đi tới nhà bác Thịnh Cẩn Thư ăn bữa cơm gia đình long trọng nhưng không kém phần thân thiết, khách chủ tận hứng.
Sáng sớm mồng bốn, Thịnh Cẩn Thư liền hôn lên đầu mũi, hôn lên gò má, hôn lên mặt Mạnh Vãn Tế, khiến cô bị ngứa tỉnh giấc.
Vì ban ngày vui vẻ, cho nên tối qua Mạnh Vãn Tế vô cùng dung túng Thịnh Cẩn Thư, những thứ bình thường không bằng lòng thử cũng đều ngầm cho phép. Kết quả không ngờ Thịnh Cẩn Thư quá ác liệt, hiếm khi được giải phóng liền thi triển hết kĩ năng, Mạnh Vãn Tế phóng lao thì phải theo lao, lần đầu tiên mất mặt tới thế, thể lực không chống đỡ được, ngay cả tắm rửa cũng đều do Thịnh Cẩn Thư giúp cô.
Cô vẫn chưa ngủ đủ, âm thanh khàn khàn hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Sao dậy sớm thế?"
Thịnh Cẩn Thư dỗ dành cô: "Lên xe có thể ngủ tiếp."
"Tiểu Tế, lễ Tình nhân vui vẻ."
"Chúng ta đi nhảy bungee nhé."
Tất cả dũng khí khuyết thiếu của Mạnh Vãn Tế, cô ấy muốn cho cô tất cả.