Trời Lặng Gió

Chương 7

14

Hình như thứ tiếng được nghe thấy thường xuyên nhất khi nằm trên giường bệnh.

Chính là tiếng kêu của ve sầu.

Màu trắng của bệ cửa sổ trông mênh mông bát ngát thật sự, trần nhà thì sạch sẽ đến mức không có dấu vết của một hạt bụi.

Những giọt nước nhỏ giọt từ chai truyền dịch dốc ngược, chiếc kim cắm trên cổ tay giống như một cái gai đâm vào xương m.á.u.

Tôi không nhớ nổi mình đã nằm trên giường bệnh bao nhiêu ngày, cũng không nhớ là đã có bao nhiêu người tới nhìn tôi.

Bác sĩ hoặc y tá đứng bên cửa sổ, nam nam nữ nữ, trong một khoảnh khắc, tôi dường như không nghe thấy gì.

Giấc mơ tồn tại trong ký ức tan vỡ tựa như một làn sóng dữ, cảnh tượng bị Thẩm Diên Tri và em gái của anh ta bắt nạt, có đôi lúc cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ hỗn loạn của tôi.

Tôi quên mất rằng mình vốn dĩ đã ở trong vực thẳm, nhưng lại hy vọng rằng ác quỷ kia sẽ giải thoát mình.

Hóa ra tôi thực sự sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng của Thẩm Diên Tri, hóa ra trong một khoảnh khắc, tôi thực sự cho rằng, anh ta đã không còn là anh ta nữa.

Bụng tôi bị đau trong nhiều ngày, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy những vết khâu của ca phẫu thuật trông thật đáng sợ.

Một ngày nọ, tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi mà không ngủ được, kim tiêm vẫn còn đang c ắm vào mạch máu trở thành một sự tồn tại vô cùng bất chợt.

Tôi dùng tay ấn vào, bác sĩ nói do ống kim là ống mềm nên có thể cắm trong mạch máu một thời gian dài.

Nhưng nó cứ nằm ở đó, thật là khó chịu.

Vì vậy, ở lần nhấn thứ tư, tôi đột ngột rút nó ra.

Một vệt máu văng ra ngoài, nhưng cũng không đau lắm.

Nói thật, tôi đã không còn cảm thấy đau nữa rồi.

Thực ra tôi cảm thấy, tôi cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của người khác được nữa, tôi chỉ muốn ở đây một mình thôi.

Nằm trên giường thế này cũng được, mà c.h.ết quách đi cũng chẳng sao.

Sao mà chẳng được, tôi không quan tâm.

...

Tôi lén lút vứt lọ thuốc mà y tá đưa tới cho tôi.

Bởi vì người khác chẳng có ai uống cả, chỉ có mình tôi là phải uống.

Kim tiêm lại được c ắm vào lần nữa trên một cổ tay khác, như thể định mệnh mà tôi không thể cưỡng lại.

Sau đó, tôi dần dần cảm nhận được, là mẹ đã đến cùng với tôi.

Bà ấy vẫn luôn rửa mặt bằng nước mắt, khóc còn đau đớn hơn cả tôi nữa.

Thế nhưng, tôi cũng chẳng muốn đáp lại bà ấy nữa rồi.

Những lời mà bà ấy nói, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, bà ấy cứ luôn miệng cầu xin tôi, xin tôi đừng như vậy nữa, đừng như vậy nữa, xin tôi hãy sớm khỏe lại, xin tôi đừng giữ thái độ không thèm quan tâm tới bất kỳ ai như vậy.

Thật ra không phải là tôi không muốn quan tâm, chỉ là tôi không có hứng để mà nói chuyện với người khác mà thôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy chuyện giao tiếp cũng không cần thiết tới mức đó, bởi vì không ai quan tâ m đến những gì mà tôi nghĩ.

...

Ánh sáng và bóng tối nơi khoảng trống của cửa sổ sẽ lần lượt thay đổi theo những đám mây trôi qua, tôi đành dùng nó để tính toán thời gian của mình.

Một đêm nọ, tôi vẫn cứ cảm thấy lo lắng bất an, không thể nào mà vào giấc được.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị ai đó đẩy ra.

Mà phải hình dung tiếng bước chân đó đây nhỉ, nó quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức tôi ngày đêm chẳng dám quên đi.

Chuyện này tôi lại có thể xác định được một cách rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Tri đến thăm tôi.

Hình như anh ta không ngờ rằng tôi vẫn chưa ngủ, đứng trước giường tôi, đối mặt nhìn tôi.

Tôi còn tưởng rằng mình có thể dùng trạng thái hòa bình để mà nhìn anh ta nữa cơ, nhưng khi anh ta giơ chân tiến lại gần.

Tôi vẫn không nhịn được, giơ tay cầm lấy hộp cơm bằng sắt mà mẹ tôi để bên cửa sổ, ném về phía anh ta.

Anh ta không trốn, người hơi lảo đảo một chút.

Và rồi tôi đã phát hiện ra, tóc của anh ta chưa được cắt, trên lông mày anh ta hiện lên mấy phần mệt mỏi.

Còn có một miếng băng được quấn quanh khuỷu tay.

"..."

Màn đêm vẫn luôn là như vậy, mặc cho gió thổi bay bóng cây ngoài cửa sổ, sự tĩnh lặng và tàn nhẫn luôn ăn mòn trái tim con người.

"Anh nghe y tá nói, em lén lút vứt thuốc đi à?"

Giọng nói của người đàn ông khàn và nhỏ, anh ta đi từng bước về phía tôi, những thứ ở bên cạnh mà tôi có thể ném được thì đều đã ném cả rồi.

"Khanh Khanh."

Anh ấy gọi tên tôi, luôn luôn là dáng vẻ thâm tình không gì sánh được ấy.

Có lẽ là như vậy, anh ta cũng đã quen với việc dùng những thủ đoạn lừa người ấy để đan lên một cái bẫy.

Anh chỉ đang lừa gạt tôi thôi.

Giẫm đạp tôi dưới mặt đất, bóp chặt cổ tôi rồi hôn tôi.

Điều điều nực cười ở đây là, vậy mà tôi đã thực sự quên mất, là ai đã đẩy tôi xuống vực thẳm vô tận.

15

Ngoài phòng vang lên những tiếng ồn ào.

Nhưng sức sống của mùa hè dường như chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Thẩm Diên Tri kéo cổ áo em gái mình vào.

"Em không thể xin lỗi cô ta được! Em nói cho anh biết, Thẩm Diên Tri, anh đừng có mà hiếp người quá đáng!"

Cô ta tiếp tục vùng vẫy, cuối cùng lại bị Thẩm Diên Tri đá vào hõm sau đầu gối.

Gần như là quỳ xuống trước giường bệnh của tôi.

“Cô!” Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tựa như một trò cười hài hước vui nhộn, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để quan tâ m đến cô ta, hơn nữa người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng thực sự đang làm vướng mắt tôi.

Tôi dứt khoát nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, giả vờ như không nhìn thấy.

"Xin lỗi."

Cuối cùng, cô ta vẫn phải nhỏ giọng thì thầm một câu.

"..."

"Khanh Khanh."

Tôi nghe thấy anh ta gọi tên tôi.

Thực ra vốn dĩ tôi không muốn mở mắt.

Nhưng giọng nói của cô ta đột nhiên tăng lên một quãng tám, quá sức ồn ào.

"Anh làm cái gì vậy! Anh! Anh đứng dậy!"

"..."

Cảnh tượng tổng tài của Thẩm thị phải quỳ gối như thế này, có lẽ là phải khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy.

Anh quỳ thẳng lưng trước giường bệnh của tôi, đôi mắt cụp xuống, ánh sáng và bóng tối bao phủ sau lưng anh.

Thẩm Nhụy Hân đứng ở bên cạnh kéo anh ta dậy, còn khóc nữa.

"Anh! Anh đứng dậy! Đừng quỳ mà..."

"Dựa vào cái gì mà anh phải quỳ trước mặt cô ta hả anh, anh nhìn anh đi..."

"Thẩm Diên Tri!"

Không biết từ lúc nào, Thẩm Nhụy Hân đã ở bên cạnh anh ta, khóc đến mức cả gương mặt đều là nước mắt.

Tôi quá lười để xem cảnh này, hơn nữa tôi cũng chẳng thể nào đồng tình được nữa rồi!

Thẩm Nhụy Hân không thể lay chuyển được anh ta, cuối cùng, cô ta khóc lóc rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.

Tiếng ve kêu mùa hè thu nhỏ vào trong một căn phòng.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Dường như ánh sáng quá mạnh, một quầng sáng chói lóa quanh viền đồng tử của anh.

Dường như trong ký ức xa xăm rất lâu về trước của mình, cũng là đôi mắt này, tiếng ve kêu này.

Tôi đột nhiên muốn khóc.

Không biết tại sao.
Bình Luận (0)
Comment