Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 214

"Ngươi không muốn nói thì cũng không cần lấy cái cớ tệ như vậy." Mộc Ly bĩu môi, khinh thường lý do thoái thác của Tả Thương Tà.

"Ngươi có thể nói cho Bổn vương tại sao ngươi không muốn biết không?" Tả Thương Tà vẫn chưa từ bỏ ý định muốn biết đáp án kia.

Câu hỏi của Mộc Ly, hắn còn chưa trả lời, cho nên nàng tự động bỏ cuộc nói không muốn biết.

Điểm này khiến trong lòng Tả Thương Tà rất không thoải mái, rõ ràng đã biết đáp áp, lại cứ muốn nghe được từ chính miệng người khác nói mới cam tâm.

Đôi mắt sáng chói như lưu ly nhấp nháy, Mộc Ly thử thăm dò hỏi: "Vậy chúng ta trao đổi đáp án?"

"Được." Khóe miệng cong cong, Tả Thương Tà không một chút suy nghĩ đồng ý lời đề nghị của Mộc Ly.

Thật ra thì hắn biết, đáp án này đối với hắn và nàng đều không quan trọng, bởi vì trong lòng cả hai cũng đã hiểu rõ, làm như vậy vẫn không ai bị thiệt thòi hoặc mắc nợ đối phương, chỉ cho rằng đây là chuyện nhàm chán dùng để tiêu khiển trên quãng đường dài đằng đẵng này.

"Cầm bút tới chúng ta viết lên giấy." Mộc Ly nhàn nhạt đề nghị, nhìn như không chút để ý, kì thực lại thận trọng tỉ mỉ.

Hiển nhiên Tả Thương Tà rất hài lòng đề nghị của Mộc Ly, hắn vỗ tay một tiếng, màn xe bị vén lên, sau đó bút mực lấy tốc độ không thể tin được xuất hiện trước mắt Mộc Ly.

Mộc Ly chẹp chẹp, tán thưởng nói: "Tốc độ này, thật có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng!"

Đừng nói, câu khen ngợi này nàng xuất phát từ thật lòng, tuyệt đối không có nửa phần giả dối.

Đôi con ngươi màu u lam không biến sắc quét Mộc Ly một cái, Tả Thương Tà mài mực, hạ bút như bay ở trên giấy nhanh chóng viết xuống mấy chữ, ngay sau đó cùng Mộc Ly trao đổi đáp án cho nhau.

Nhìn đáp án, con ngươi Mộc Ly như lưu ly hơi nheo lại, ở trong đó có một loại ánh sáng được đặt tên là kinh ngạc vụt qua, nàng và Tả Thương Tà liếc nhau một cái, lập tức hai người cũng cười gượng rồi dời đi ánh mắt.

Tờ giấy chứa đáp áp trên tay Tả Thương Tà cũng trong khoảnh khắc hóa thành phấn bọt.

Tròng mắt Mộc Ly trong lúc vô tình quét qua một vòng, nàng chán nản mở miệng hỏi: "Thị nữ kia của ta sao rồi? Còn chưa chết à?"

Môi mỏng đỏ tươi giễu cợt nâng lên, Tả Thương Tà lần nữa miễn cưỡng nghiêng dựa vào giường, một đôi con ngươi tĩnh mịch thoáng qua chút ít sự mỉa mai, rồi lại trong nháy mắt biến mất: "Rất tốt, đây chính là lợi thế vô cùng tốt, chết như vậy há không đáng tiếc?"
Bình Luận (0)
Comment