Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 1

• Chính văn •

• Mưa lất phất •

Editor: Saki

Trong thế giới đơn độc của Trần Chanh, cô đã quen với những ngày im lặng, quen với việc không quan tâm và không phân biệt thiện ác từ những người xung quanh.Càng đếm, cô ấy càng ngạc nhiên hơn.

Nhưng trong một mùa thu ấm áp, nơi lá cây long não bay rơi, cô đã gặp Tống Tế Lễ.“

Một người luôn phá vỡ nguyên tắc của cô.Trần Chanh muốn giải thích rằng cô đã bị hiểu lầm, nhưng thấy cô gái nhỏ đang nhiệt tình ca ngợi, nên chỉ mỉm cười lặng lẽ.

Lúc đầu, cô chưa từng nghĩ rằng họ sẽ có mối quan hệ sâu sắc.Thẩm Băng Vi liếc nhìn góc mặt của Trần Chanh.

Nhưng cuộc đời luôn bất ngờ.Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên.

Sau nhiều năm, trong phần ghi chú của tập tác phẩm, cô đã giới thiệu về Tống Tế Lễ như sau:“Cô út à, nhà họ Tống hủy hôn ước, Tống Diệp Nhiên nói không cưới thì thôi, tuần trước còn bỏ đi nước ngoài với bạn gái.

Tình yêu của anh ấy dành cho tôi rất trực tiếp.“

Không có định kiến, không phức tạp, không kiêu ngạo.Nhưng việc đột ngột thay đổi người khiến cô do dự.

–Thậm chí sắc đen nơi chân trời cũng được vẽ một cách tinh tế.

Sau khi thu về, nhiệt độ ở Giang Đô giảm đột ngột. Trời dường như không mấy thuận lòng, thường xuyên mưa phùn ẩm ướt, cuốn theo không khí lạnh, khiến người ta không muốn bước ra khỏi nhà.Vì vậy, cô gõ tin nhắn trên điện thoại: “Đó là những gì cô nhìn thấy.

Một ngày nắng ráo trở nên hiếm hoi trong mùa thu này.Cô gõ một đoạn tin: “Không cần.

Trần Chanh đứng trước cửa sổ phòng vẽ, nhìn ánh chiều tà quấn quanh chân trời, cô quan sát kỹ từng lớp mây, ghi nhận từng sắc độ vàng và cam một cách tỉ mỉ.Nhưng cuộc đời luôn bất ngờ.

“Hôm nay thật phiền phức.”“

Thẩm Băng Vi bước đến bên cạnh Trần Chanh, đưa cho cô một ly nước trái cây.Nghe nói là do một số chuyện khi còn nhỏ đã ảnh hưởng, khiến cô tỉnh lại thì không thể nói năng.

Thức uống mới được giao đến, vẫn còn chút hơi lạnh, như một chút hơi thở của mùa hè.Sau đó tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn bên ngoài.

Trần Chanh mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, thêm phần tinh anh riêng có.“Đúng rồi cô út.

Cô nhận lấy ly nước, gắn ống hút và uống một ngụm.Trần Chanh gõ tiếp trên điện thoại: “Bà và anh ba, chị ba nói đây là chú của Tống Diệp Nhiên.

Sau đó tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn bên ngoài.Trời dường như không mấy thuận lòng, thường xuyên mưa phùn ẩm ướt, cuốn theo không khí lạnh, khiến người ta không muốn bước ra khỏi nhà.

Thẩm Băng Vi liếc nhìn góc mặt của Trần Chanh. Một khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét xinh đẹp và linh động, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền. Cô ấy chưa từng thấy ai có má lúm đẹp đến thế – khi không cười thì dịu dàng, khi cười thì ngọt ngào. Từ “tiểu gia bích ngọc” (*) hiện lên trong đầu cô ấy theo bản năng, càng nhìn càng say đắm, như thưởng thức trà, để lại hương thơm nơi gốc lưỡi.–

(*) “Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”)Nếu không đổi đối tượng kết hôn, cô sẵn lòng.

Thế nhưng, thật đáng tiếc.Trong một không gian nhỏ bé, những sắc màu của hoàng hôn còn ấn tượng hơn cả những gì mắt thường có thể nhận ra.

Dù xinh đẹp, nhưng cô lại không nói được.Trong thế giới đơn độc của Trần Chanh, cô đã quen với những ngày im lặng, quen với việc không quan tâm và không phân biệt thiện ác từ những người xung quanh.

Nghe nói là do một số chuyện khi còn nhỏ đã ảnh hưởng, khiến cô tỉnh lại thì không thể nói năng.“Hôm nay thật phiền phức.

Thẩm Băng Vi đến bên bảng vẽ, nhìn rõ toàn bộ bức tranh và không khỏi kinh ngạc. Cô ấy ngước nhìn bóng dáng thon thả của Trần Chanh đứng bên cửa sổ giữa ánh hoàng hôn, rồi quay lại đếm số sắc vàng trong đám mây cam. Càng đếm, cô ấy càng ngạc nhiên hơn.” Thẩm Băng Vi cười nhạo, “Chắc không phải là Tống Diệp Lương chứ…”

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một bức tranh hoàng hôn có thể thể hiện được những lớp màu sắc phong phú đến như vậy. Thậm chí sắc đen nơi chân trời cũng được vẽ một cách tinh tế.Cô nhận lấy ly nước, gắn ống hút và uống một ngụm.

Trong một không gian nhỏ bé, những sắc màu của hoàng hôn còn ấn tượng hơn cả những gì mắt thường có thể nhận ra.Một khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét xinh đẹp và linh động, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền.

“Cô út.” Thẩm Băng Vi không nhịn được, “Đây là trường phái vẽ gì vậy ạ? Hoàng hôn được vẽ như một câu chuyện cổ tích.”Con gái nhà chúng ta là thứ họ muốn cưới là cưới sao?

Trần Chanh bước tới, định giơ tay muốn hoa chân múa tay nhưng biết Thẩm Băng Vi không hiểu ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc. Vì vậy, cô gõ tin nhắn trên điện thoại: “Đó là những gì cô nhìn thấy.”Nhưng trong một mùa thu ấm áp, nơi lá cây long não bay rơi, cô đã gặp Tống Tế Lễ.

Thẩm Băng Vi thở dài: “Quả nhiên là đôi mắt của một họa sĩ, luôn bắt được những điều đẹp đẽ nhất, rồi thêm vào chút tưởng tượng để tạo nên một tác phẩm lớn.”“

Trần Chanh muốn giải thích rằng cô đã bị hiểu lầm, nhưng thấy cô gái nhỏ đang nhiệt tình ca ngợi, nên chỉ mỉm cười lặng lẽ.Thức uống mới được giao đến, vẫn còn chút hơi lạnh, như một chút hơi thở của mùa hè.

“Đúng rồi cô út.” Thẩm Băng Vi nắm lấy tay Trần Chanh, “Tối nay đi ăn cơm ở nhà họ Tống, con có đi cùng với cô không?”Sau nhiều năm, trong phần ghi chú của tập tác phẩm, cô đã giới thiệu về Tống Tế Lễ như sau:

Trần Chanh vẫn đắm chìm trong việc vẽ, tạm quên mất chuyện tối nay.Một người già như vậy, hoàn toàn không xứng với cô út rồi!

Cô gõ một đoạn tin: “Không cần. Cô tự đi được mà.”Một người luôn phá vỡ nguyên tắc của cô.

“Được thôi, con vẫn muốn đi chơi lắm.” Thẩm Băng Vi ngồi trở lại bên bảng vẽ, thở dài trước bức tranh của mình.Thẩm Băng Vi bước đến bên cạnh Trần Chanh, đưa cho cô một ly nước trái cây.

“Cô út à, nhà họ Tống hủy hôn ước, Tống Diệp Nhiên nói không cưới thì thôi, tuần trước còn bỏ đi nước ngoài với bạn gái. Cô phải khó chịu đến mức nào!”“Cô út.

“Rồi lại nói muốn tiếp tục hôn ước. Con gái nhà chúng ta là thứ họ muốn cưới là cưới sao?”Trần Chanh đứng trước cửa sổ phòng vẽ, nhìn ánh chiều tà quấn quanh chân trời, cô quan sát kỹ từng lớp mây, ghi nhận từng sắc độ vàng và cam một cách tỉ mỉ.

Thẩm Băng Vi giận dữ, dùng bút vẽ xoáy mạnh trên giấy trắng.Tình yêu của anh ấy dành cho tôi rất trực tiếp.

Trần Chanh không bộc lộ sự bất mãn, nhưng trong lòng đồng tình với Thẩm Băng Vi.Thẩm Băng Vi thở dài: “Quả nhiên là đôi mắt của một họa sĩ, luôn bắt được những điều đẹp đẽ nhất, rồi thêm vào chút tưởng tượng để tạo nên một tác phẩm lớn.

Nếu không đổi đối tượng kết hôn, cô sẵn lòng. Nhưng việc đột ngột thay đổi người khiến cô do dự.Tống Diệp Nhiên là người đang gây sự muốn hủy hôn, sẽ phải kính trọng mà gọi cô một tiếng “thím”.

“Trong nhà họ Tống, những người cùng tuổi với cô chỉ có Tống Diệp Nhiên và Tống Diệp Lương.” Thẩm Băng Vi cười nhạo, “Chắc không phải là Tống Diệp Lương chứ…”Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”)

Một người già như vậy, hoàn toàn không xứng với cô út rồi!Thẩm Băng Vi đến bên bảng vẽ, nhìn rõ toàn bộ bức tranh và không khỏi kinh ngạc.

Trần Chanh gõ tiếp trên điện thoại: “Bà và anh ba, chị ba nói đây là chú của Tống Diệp Nhiên.”Thẩm Băng Vi giận dữ, dùng bút vẽ xoáy mạnh trên giấy trắng.

Thẩm Băng Vi vừa định nói, việc gả sang đó sẽ trở thành người lớn trong gia đình. Tống Diệp Nhiên là người đang gây sự muốn hủy hôn, sẽ phải kính trọng mà gọi cô một tiếng “thím”.Trần Chanh mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, thêm phần tinh anh riêng có.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười thầm.“

Nhưng rồi cô lại nhớ ra, nhà họ Tống rất ít người, Tống Diệp Nhiên chỉ có hai người chú.

Một người đã kết hôn, hiện là CEO tập đoàn họ Tống, lại còn cưới nữ diễn viên chính của đoàn kịch tỉnh.

Còn người chưa kết hôn thì…

Thẩm Băng Vi dịch ghế lại gần: “Cô út, người ta còn nói gì nữa không?”

Trần Chanh không để tâm nhiều đến chuyện hôn nhân. Người đến thuyết phục cứ nói mãi, cô chỉ nghe lướt qua vài câu.

Trần Chanh gõ: “Còn nói anh ấy lớn hơn cô 7 tuổi, nhưng tuổi lớn sẽ chiều người.”

Thẩm Băng Vi tức giận.

Đây không phải là lừa gạt sao!

Những người này đang cố gạt cô út mới đến, lợi dụng việc cô không lớn lên ở Giang Đô, không biết chuyện trong giới này.

“Người giới thiệu không phải đang nói về con trai thứ hai nhà Tống… Tống Tế Lễ chứ?”

Khoé môi Thẩm Băng Vi giật giật.

Trần Chanh: “Không nhớ tên.”

Thẩm Băng Vi vẫn chưa hiểu tại sao nhà họ Tống lại mang một xe quà đến xin lỗi và hòa giải, cha mẹ cô lại có vẻ mặt lo lắng. Giờ mới hiểu ra.

“Cô út, con và cô nói…” Thẩm Băng Vi do dự không biết có nên nói thật hay không.

Trần Chanh thu dọn màu vẽ vào túi, vẫy tay ra hiệu mình đang vội.

Thẩm Băng Vi không yên tâm, cô ấy chạy theo.

Đi bên cạnh Trần Chanh, cô ấy không dám nói nhiều, bởi chưa từng gặp Tống Tế Lễ, mọi thông tin đều là nghe ngóng.

Ở bậc thang cuối cùng, Thẩm Băng Vi không nhịn được nữa.

“Cô út, Tống Tế Lễ không phải người tốt đâu. Những chuyện vô liêm sỉ của anh ta kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết.”

Trần Chanh ra hiệu: “Cô biết.”

Thẩm Băng Vi bỗng dừng lại, suýt cắn phải lưỡi, ngơ ngác: “À… Cô đã biết à?”

Trần Chanh lấy điện thoại gõ: “Anh ba, chị ba đã kể với cô.”

“Ba mẹ con đã nói với cô, vậy cô nghĩ thế nào?” Thẩm Băng Vi e ngại hỏi, không muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng.

Trần Chanh: “Nhà họ Tống có thiện ý, hai nhà còn hợp tác kinh doanh.”

“Nhưng cô chưa quyết định, về nhà rồi sẽ bàn tiếp.”

Thẩm Băng Vi cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng lẩm bẩm “được thôi” rồi cúi đầu không nói gì nữa.

Dưới lầu, xe của nhà họ Tống đã dừng sẵn, một chiếc Hồng Kỳ L2 phiên bản giới hạn toàn cầu, ngay cả những người có địa vị cũng chưa chắc đã mua được.

Đúng là cho đủ thể diện.

Nhìn dáng vẻ này là biết ngay là phong cách của Tống Tế Lễ. Không phải Thẩm Băng Vi bịa đặt, nhà Tống Diệp Nhiên tuy giàu có nhưng ai nấy đều là nô lệ giữ tiền, keo kiệt.

Trần Chanh ngồi lên xe, vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Băng Vi.

Đoạn đường dài, cô lấy sổ phác họa ra vẽ.

Trong đầu nghĩ bụng liệu tối nay gặp Tống Tế Lễ có nên trò chuyện không?

Thật không may, tối nay không gặp được Tống Tế Lễ. Nghe nói anh đang đi hái trà thu ở vùng núi.

Nói đến đây, anh quả là một thiên tài.

Cựu sinh viên xuất sắc chuyên ngành hàng không tại Đại học Kinh Bắc, sau khi tốt nghiệp anh nhập ngũ, phục vụ trong không quân năm năm. Xuất ngũ, anh về làm việc tại hãng hàng không gia đình. Nhưng do phong cách lái máy bay quá như phi cơ chiến đấu, nên không được giao nhiệm vụ điều khiển máy bay.

Với tư cách là con trai thứ hai nhà họ Tống, anh không thể lái máy bay, ông cụ đành đưa anh vào ban lãnh đạo công ty hàng không.

Anh không thích, cứ ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng, mỗi tháng đến công ty một lần, khiến ông cụ tức giận, cách chức anh và giao cho anh vài mảnh đất trồng trà.

Phần nhiều những công tử nhà giàu bị đày ra “vùng biên”, sẽ chọn cách sống ch.ết mặc bay.

Nhưng Tống Tế Lễ đã dành ba năm, xây dựng được ngành kinh doanh trà của nhà họ Tống, trở thành nhà xuất khẩu lớn nhất trong nước, công ty ngày một phát triển.

Không gặp được anh, nhưng cô đã gặp cha mẹ chồng tương lai – những người có tính tình rất tốt.

Trần Chanh suy nghĩ, có lẽ cô có thể kết hôn với anh. Anh thường xuyên đi công tác, như vậy cô sẽ có nhiều thời gian ở cùng những người khác trong nhà họ Tống.

Trên bàn ăn, ánh mắt của ai đó liên tục liếc qua người cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Sau bữa tối, Trần Chanh lại ngồi vào chiếc xe cũ.

Tối nay không chỉ là ăn tối, còn để uyển chuyến hỏi ý định kết hôn của cô.

Trần Chanh không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười lấy lệ.

Những người lớn của nhà họ Tống cũng ngại hỏi thêm.

Xe vừa xuống chân núi, một chiếc xe thể thao màu đen chắn ngang đường.

Tống Diệp Nhiên từ ghế lái bước xuống, anh ta đi tới chỗ Trần Chanh, gõ vào cửa kính.

Trần Chanh chưa kịp phản ứng, cơ thể cô đã hành động trước não, hạ cửa kính xuống.

Cô không thể nói chuyện, chỉ ngước nhìn, chờ anh ta lên tiếng trước.

“Tiểu Chanh, là anh sai rồi. Em hãy từ bỏ đi, đừng tiếp tục đám cưới này nữa.” Tống Diệp Nhiên nhíu mày, vẻ lo lắng thực sự.

Trần Chanh nhìn chàng trai môi hồng răng trắng trước mặt.

Khi nghe tin đối tác hôn nhân là anh ta, cô đã rất vui vì trong lòng cô, anh ta là một người rất tốt.

Hồi nhỏ, anh ta từng ở nhà họ Thẩm ở Kinh Bắc một thời gian. Anh ta chưa từng chê cô không nói được, mỗi ngày đều gõ cửa phòng cô, rủ cô cùng đi chơi.

Nhưng trong bữa tiệc mai mối, anh ta lại gào lên với cha mẹ, buộc tội họ không yêu anh, muốn ép anh cưới một người câm điếc.

Trần Chanh vô tình nghe được từ bên ngoài, như bị dao đâm vào tim.

Mọi sự ngưỡng mộ với anh ta đều tan vỡ.

Đa số mọi người vẫn tỏ ra thiện ý với cô, nhưng chỉ khi cô không xây dựng mối quan hệ thân mật. Một khi mối quan hệ gần gũi hình thành, họ sẽ như Tống Diệp Nhiên, cuồng loạn chối từ, ghê tởm mọi thứ liên quan đến cô.

Cô chỉ nhìn anh ta nắm tay người yêu bỏ đi một cách quyết liệt.

Giống như nhiều người khác biết cô là người câm, sẽ đi.ên cuồng chạy trốn, giống như cô là một loại virus đáng sợ, sợ rằng cô sẽ trói buộc họ lại.

Với chuyện này, cô đã quá quen rồi. Cô chỉ buồn chưa đầy năm phút, rồi ăn cơm xong và về nhà với anh chị dâu.

“Nếu em thực sự lấy chú của anh, anh… sẽ không an tâm được.” Tống Diệp Nhiên nói với vẻ chân thành.

Trần Chanh chỉ nhìn anh ta, không có bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt của cô khiến Tống Diệp Nhiên cảm thấy khó chịu, giống như lớp mặt nạ của anh ta đã bị phơi bày, những suy nghĩ thật sự đã bị nhìn thấu.

Trên xe đen lại có một người bước xuống.

Người này trông giống cậu con trai của nhà họ Tống, Tống Diệp Lương – em trai của Tống Diệp Nhiên.

Anh ta tức giận chạy lại, che chở cho Tống Diệp Nhiên, trừng mắt nhìn Trần Chanh và nói: “Trần Chanh, nếu cô hiểu chuyện, hãy về nhà từ chối hôn sự này đi.”

“Từ nhỏ, chú út luôn thích bắt nạt anh trai tôi. Chú ấy muốn cưới cô chỉ để làm vui lòng người lớn tuổi và khiến anh trai tôi bị ghét bỏ.”

“Chú ấy cũng không phải người tốt. Đừng bị vẻ ngoài vui vẻ, hài hước mà lãng quên. Chú ấy chính là một kẻ hai mặt, thủ đoạn rất độc ác. Nghe lời tôi đi, tôi nói những điều này là vì tốt cho cô.”

Trần Chanh hiểu được.

Tống Diệp Nhiên bị gia đình trách móc vì từ chối hôn sự, còn Tống Tế Lễ – người không hợp với anh ta, đã tiếp quản nhiệm vụ liên minh, áp đảo anh ta.

Trần Chanh đang cầm bút và sổ vẽ, viết trên trang mới: “Thế nào?”

Chuyện rắc rối giữa họ có liên quan gì đến cô chứ?

Ban đầu còn do dự, nhưng nghe xong, cô lại thực sự muốn chấp nhận hôn sự này để khiến hai anh em kia tức giận.

Cô đến để kết hôn, với người có thể chấp nhận những khuyết điểm của cô. Nhưng cuối cùng lại nhận ra đã nhầm.

Tống Diệp Lương tức giận đến ngực đau nhức.

Trong lòng anh ta nghĩ: Cô bị câm chứ không phải ngốc, sao lại không hiểu lời nói của người khác vậy?

“Cô sẽ hối hận đấy!” Tống Diệp Lương kéo Tống Diệp Nhiên rời đi.

Anh ta còn hét to: “Anh đừng thấp hèn mà van xin cô ta nữa. Cô ta chỉ muốn anh khó chịu, cố tình gây khó dễ. Anh và chị Cấm Cấm yêu nhau thật lòng, hai người không sai!”

Trần Chanh hơi ngơ ngác. Cô đâu có ý định phá hoại họ, thậm chí gặp chuyện họ trốn đi cũng không nói một lời.

Sao cô lại trở thành kẻ thứ ba chen vào?

Thật… điên rồ.

Cô hạ cửa kính xe, bỗng nhiên phía trước lại xuất hiện một chiếc xe đen chắn ngang lối ra, ánh đèn nháy lên, chói vào mắt cô.

Sau đó chiếc xe đen đẩy xe của hai anh em Tống Diệp Nhiên vào lề đường, khiến họ không thể tiến thoái lưỡng nan.

Trần Chanh tưởng là tai nạn, vội vàng mở cửa xe xuống.

“Rầm” —

Cửa xe đóng sầm lại.

Một người đàn ông từ chiếc xe đen hung hăng vượt qua đường bước xuống. Người anh cao lớn, chắc nịch, áo sơ mi đen để nút cuối cùng không cài, tay áo xắn lên, để lộ một vết sẹo dài bằng ngón tay trên cánh tay, dáng đứng thoải mái.

Tóc được cắt gọn gàng, vẻ ngoài lại rất sạch sẽ.

Anh gõ vào cửa sổ phía lái của xe Bentley, tay để trong túi, cúi người xuống.

Trần Chanh không nghe rõ họ nói gì.

Một lát sau, Tống Diệp Lương bước xuống xe, như một con gà trống sắp chiến đấu, hét lên một cách chính nghĩa: “Chú út, dù chú không thích anh con, cũng đừng lấy chuyện hôn nhân làm trò đùa. Đừng vì lời khen của ông nội mà làm những việc mờ ám.”

Chú à?

Là Tống Tế Lễ phải không?

Trần Chanh hơi hối hận vì không đeo kính. Cô bị cận 1.5 độ, ban đêm nhìn xa thì mọi thứ đều mờ nhạt.

Bây giờ cô chỉ thấy hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, khuôn mặt như bị xóa đi, may ra còn nhận ra được trang phục của họ.

Ánh mắt Tống Tế Lễ sắc lạnh liếc qua: “Cậu dám can thiệp à?”

Giọng nói trầm và có từng âm, mang chút giễu cợt.

“Còn người nhát gan kia, không nói nên lời?”

Liếc nhìn Tống Diệp Nhiên đang ngồi trong xe, anh khẽ hừ lạnh, dường như đã quá quen với thói hay trốn sau lưng người khác của anh ta.

Tống Diệp Lương vẫn tiếp tục hét: “Chú có chuyện gì thì chú đến với con, đừng lôi kéo những người vô tội!”

Tống Tế Lễ vỗ mạnh vào gáy Tống Diệp Lương: “Câm miệng đi, sao lại la hét ầm ĩ thế? Ông nội nghe thấy thì lại chống gậy xuống đánh cho!”

Tống Diệp Lương vừa nghe đến ông nội liền im bặt.

Sau đó lại khó chịu, khẽ lẩm bẩm: “Nhà họ Trần đẩy một cô gái câm điếc để làm thông gia với chúng ta, chú định nhúng tay vào chuyện này làm gì!”

Tống Tế Lễ lấy lại vẻ thờ ơ, nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tống Diệp Lương, cậu muốn ăn đòn hả?”

Tống Diệp Lương không dám nói nữa, chỉ trừng mắt nhìn.

Tống Tế Lễ buông tay đang giữ cổ áo Tống Diệp Lương, vẻ chán ghét vỗ vỗ áo, rồi anh quay nhìn về phía Trần Chanh.

Ngay khoảnh khắc anh quay đầu, Trần Chanh đã ngồi trở lại xe, tránh ánh mắt của anh.

Trong xe hoàn toàn yên lặng, đến mức có thể nghe rõ từng âm thanh.

Các bước chân đang dần áp lại gần.

Sau đó, có tiếng gõ ba tiếng vào cửa kính xe.

Trần Chanh giả vờ bình thường hạ cửa kính.

Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông xuất hiện trước mắt.

Cô nhớ lại những đánh giá về Tống Tế Lễ với chủ phòng tranh cách đây vài hôm:

Kiêu ngạo nhưng ngoại hình đẹp, lưu manh nhưng ngoại hình đẹp, vô lại nhưng ngoại hình đẹp.

Dù sao thì cũng là một cuộc liên minh, kết hôn với một chàng trai con nhà giàu có ngoại hình đẹp thế này, nhìn vào khuôn mặt đó thì cơn giận cũng sẽ giảm được một nửa, những mâu thuẫn gia đình cũng sẽ giảm bớt.

Tống Tế Lễ có nét mặt tuấn tú, đường nét mặt rắn rỏi, vẻ mặt lơ đãng, thái độ rất nhẹ nhàng.

Chiếc áo sơ mi đen còn khá gọn gàng khiến anh trông vừa có vẻ chín chắn của người lớn tuổi, lại vừa mang một chút khí chất hoang dã khó mà thuần phục.

Anh còn đeo một cặp kính, toát lên vẻ phóng khoáng của kẻ ngỗ nghịch.

Một từ bỗng nhiên nảy ra trong đầu Trần Chanh.

Giả vờ nhã nhặn.

Anh cúi người, không như lúc nói chuyện với Tống Diệp Lương kia nữa, mà hạ thấp người xuống, ngang tầm mắt Trần Chanh.

“Tống Tế Lễ.” Anh tự giới thiệu một cách lịch sự.

Sau đó anh hỏi: “Đã quyết định chưa?”

Trần Chanh nghiêng đầu, không hiểu ý anh.

“Tôi.” Tống Tế Lễ đặt bàn tay to lên viền cửa sổ xe, hỏi một cách thản nhiên: “Cô đã quyết định chưa?”

Chủ đề đột ngột thay đổi khiến Trần Chanh hơi ngẩn người.

Bình Luận (0)
Comment